Thẩm Miên nhếch môi.
Cô nắm lấy tay Hà Vận Cẩm đặt xuống áo lót ren nhỏ của mình rồi trực tiếp xé toạc.
"Thế nào? Có to hơn cô không?"
Hà Vận Cẩm thật sự bị hành động của người trước mắt làm cho kinh ngạc đến không nói nên lời.
"Cô...! cô..." Hà Vận Cẩm cô chưa từng có đối thủ vậy mà bây giờ có thể thua trong tay một kẻ vô liêm sỉ như vầy.
Cô ấy không biết xấu hổ hả.
Cho dù là nữ nhân với nhau thì ai lại làm như vậy bao giờ chứ.
"Có chuyện thì thưa? Không thì cút, bà đây mệt rồi." Thẩm Miên nhìn Hà Vận Cẩm bằng ánh mắt chán ghét rồi trực tiếp ngã người ra giường, mắt nhìn chăm chăm lên trần nhà.
Đối với cô như vầy chẳng là gì cả.
Năm đó cô còn bị bọn khốn đó cởi s.ạch mang đi đấu giá suốt mấy giờ đồng hồ thì việc này có gì phải mắc cỡ.
Thứ không nên thấy không nên nếm trải Thẩm Miên cô đã thưởng thức qua đủ rồi.
Hà Vận Cẩm thấy vậy cũng trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Thẩm Miên rồi ngã lăn ra giường.
Cô thật không thể đứng mà nói chuyện mà.
Nếu vậy lòng tự tôn của cô biết để đâu chứ.
Nhưng cái đó sau lại to hơn của cô nhiều vậy chứ.
Lúc nhỏ đâu to như vậy.
"Sắp tới cuộc họp hằng năm của Tội Ngục.
Cô cảm thấy như thế nào?"
Thẩm Miên gác tay lên trán suy nghĩ lại cốt truyện.
Đằng Huyền Minh Hội thật ra cũng không phải bang phái thế lực gì.
Núi cao sẽ có núi cao hơn.
Nói gì đến việc nếu phải phân cấp độ theo mô hình kim tử tháp thì Đằng Huyền Minh Hội cùng lắm chỉ nằm ở khúc giữ kim tử tháp.
Thật sự chẳng đáng nhắc tới.
Mà một bang như vậy tất nhiên sẽ phải nộp cống phẩm cho những bang phía trên đầu kim tử tháp rồi.
Họp hằng năm? Nói thẳng ra là đi nộp phí bảo hiểm duy trì bang phái đi.
"Cô thoả thân một hôm, tôi liền đưa cái bang nát này thống nhất hắc đạo, thế nào?"
Hà Vận Cẩm nghe xong không khỏi đen mặt.
Cô trực tiếp cầm lấy chiếc gối trên đầu giường đập vào người An Kỳ.
Lần này cô thật sự tức giận rồi.
Làm gì có kẻ nào bình thường dám ra điều kiện trước mặt cô như vậy.
"Não cô bị úng à?" Thẩm Miên trừng mắt đưa tay bắt lấy chiếc gối sắp đặt vào người mình lần nữa rồi quát lên.
Chết tiệt, cô đang nói chuyện nghiêm túc.
Cô ta làm cái quái gì vậy chứ.
"Cô mới bị úng não.
Đừng có đưa ra mấy điều kiện không đâu như vậy? Nằm mơ đi." Hà Vận Cẩm nói xong liền đứng dậy.
Cô mà ở đây tiếp chắc chắn sẽ bóp chết vị cố vấn này.
Thẩm Miên nhìn Hà Vận Cẩm tức giận đùng đùng đi ra ngoài liền nhúng vai rồi cười nói.
"Nếu tôi là cô, tôi sẽ không tiếc giá nào đâu.
Thứ tôi cần là kết quả.
Thoả thân có là cái gì chứ?"
Hà Vận Cẩm nhìn An Kỳ với ánh mắt hình viên đạn rồi trực tiếp đóng sầm cửa lại.
Thẩm Miên nghe ầm một tiếng từ phía cánh cửa liền bĩu môi.
Cô ta tỏ ra thanh cao cái gì chứ.
Cô nói không đúng sao.
Bộ giao dịch này chưa đủ hờ cho cô ta sao.
Kỷ Hành đứng