Vu Cận nhếch môi.
Hắn vậy mà tức giận gì với kẻ này chứ.
Một tên vô tích sự như vậy thật không đáng để hắn tức giận.
Nhưng thấy bản thân ở chính điện hết bàn việc với các đại thần rồi đến phê duyệt tấu chương đến nước cũng không chịu uống mà cái kẻ ngồi lên long ỷ này lại ở đây vui ca múa hát thật sự là khiến hắn không cam tâm.
“Người đâu.
Thánh thượng mệt rồi.
Đưa ngài ấy đến Dưỡng Tâm Điện nghỉ ngơi, không có lệnh của ta không được rời khỏi.”
Thẩm Miên: “...” Ngươi cũng quá đáng rồi nha.
Một lời không hợp liền muốn nhốt bà.
Chắc ngươi nhốt được bà.
Trong lòng nghĩ vậy nhưng Thẩm Miên vẫn đứng dậy ung dung đi về trong rất nhàn nhã.
Nhàn nhã hơn cái người được gọi là thừa tướng nhiều.
Đêm đó, Vu Cận đang phê duyệt tấu chương ở thư phòng trong phủ thừa tướng thì được thị vệ thông báo.
“Bẩm thừa tướng, thánh thượng, thánh thượng ngày ấy đã biến mất.”
Vu Cận nghe xong liền đập bàn tức đến muốn thổ huyết.
Nơi đó là hoàng cung Thương Hoằng Vĩnh không tự trốn nhà ngoài thì thôi chứ làm gì có con ruồi muỗi nào lọt vào được.
“Tìm, tìm cho ta.”
Trong khi đó nhân vật bỏ trốn như Thẩm Miên đã chạy ra bên ngoài chơi hội hoa đăng.
Ở trong cung ngột ngạt như vậy, cả ngày không khác gì con chim trong lồng son, còn phải nhìn sắc mặt của tên thừa tướng đó.
Cô đã nhịn đến muốn giết người rồi.
Nếu hệ thống không ngăn cản chắc giờ mộ của hắn cũng đã xanh cỏ.
Vì vậy cô quyết định trốn ra ngoài khi nào chơi chán thì về.
Hệ thống Ưng Thừa Tướng là một con khỉ chibi lúc này liên tục bay qua bay lại bên cạnh Thẩm Miên.
Rõ ràng Vu Cận không phải đối tượng của nó nên Thẩm Miên có đối xử với Vu Cận thế nào nó cũng không quan tâm.
Đúng là một hệ thống vừa vô dụng vừa vô lương tâm.
Với lại đêm hội hoa đăng hôm nay cũng là một sắp xếp trong cốt truyện.
Ở đây sẽ diễn ra cuộc gặp mặt đầu tiên của nam nữ chính.
Thẩm Miên đứng trên cầu nhìn mọi người tấp nập qua lại, tiếng mọi người nói chuyện rôm rả khiến cô có chút mất kiên nhẫn.
“Ký chủ, tiết lộ cho cô một bí mật.”
Thẩm Miên trừng mắt tỏ ra không có hứng thú.
“Bí mật này cô chắc chắn có hứng thú, muốn nghe không?” Ưng Thừa Tướng thấy Thẩm Miên không buồn quan tâm tới liền úp mở để gợi nên sự tò mò của cô.
Thẩm Miên: “Có chuyện thì sủa?”
“Cô cục súc với bổn hệ thống như vậy làm gì? Tin này cô không nghe sẽ hối hận cho xem, nhưng giờ bổn hệ thống hết muốn nói rồi, cô lấy gì ra trao đổi với bổn hệ thống đi.” Ưng Thừa Tướng vô cùng tự tin.
Nó khoanh tay mà cằm cứ ngửa lên trời.
Thẩm Miên: “Cút.”
Cô không có dại đến mức mang một món đồ ra chỉ để nghe một câu nói đâu.
Huống hồ cái hệ thống vô dụng này sẽ có tin tức gì tốt kia chứ.
Ưng Thừa Tướng: “Bổn hệ thống nghe được hết đấy.
Cộng sự thì phải tin tưởng nhau chứ?”
Thẩm Miên đưa ngón tay giữa lên.
Cảm ơn.
Cộng sự này của cô không thể nào tin tưởng được.
Đã hố nhau bao nhiêu lần rồi.
Mỗi lần nó update là cô cảm thấy tới công chuyện.
Đột nhiên cô chứ ý đến một bóng người vô cùng nổi bật ở bên dưới.
Cô trực tiếp chống tay lên sàn ngang của thanh cầu rồi tung người nhảy xuống bên