"Cô đứng đây làm gì?" Trần Doãn đứng phía sau Dung Âm không khác gì bóng ma với khuôn mặt âm trầm.
Dung Âm nghe xong liền hét lên nhưng bị bàn tay của Trần Doãn bịt lại.
"Muốn để giáo quan biết chúng ta trốn học hay sao con ngốc này."
Dung Âm nghe giọng bực bội thô lỗ của Trần Doãn thì cắn vào tay của hắn.
Chết tiệt, cô chưa đủ xui xẻo hay sao mà cứ gặp hắn vậy.
Việc bọn fan bạn gái của hắn làm chưa đủ cho cô phiền phức hay sao.
Ưng Thừa Tướng: "Kí chủ, kí chủ."
Thẩm Miên đang nằm dài trên đóng sách thì tiếng con khỉ thối hệ thống vang lên trong đầu.
Cô bực bội che hai lỗ tai lại vì cô biết nó tìm cô cũng không có chuyện hay ho gì.
"Cô mà không đi nữ chính sẽ có cơ hội tiếp xúc với nam chính đó, còn bị nam chính ức hiếp nữa." Ưng Thừa Tướng rất muốn hỏi kí chủ nhà nó bị ngốc à.
Tiếng của nó vang trong tiềm thức chứ có phải bên ngoài vọng vào đâu mà che lỗ tai.
"Bộ bà đây là bảo mẫu của cô ta à." Thật tức chết cô rồi.
Làm gì có chuyện nữ chính được hờ như vậy chứ.
"Đúng vậy.
Đi mau." Ưng Thừa Tướng nhìn bộ dạng đau khổ của Thẩm Miên thì vô cùng khoái chí.
Ai bảo cô cứ ức hiếp nó làm gì.
Cái này là nghiệp quật.
"Cút.
Bà không đi." Cô mà đi cô sẽ sủa gâu gâu cho cả thế giới này nghe.
Ưng Thừa Tướng cười càng lúc càng khoái chí, ánh mắt dần dần đi vào tà đạo.
Kí chủ không đi thì nó cũng có cách làm cho kí chủ đi thôi.
Đừng ngây thơ như vậy chứ.
"Cậu muốn làm gì? Cậu nghĩ bản thân là vạn tuế gia chắc."
Ở bên ngoài, Dung Âm bị Trần Doãn nắm tóc liền giãy giụa hét lên đầy bực tức.
Hắn ta nghĩ mình là thiếu gia liền muốn lên mặt.
Cô mà giàu có hơn Trần gia cô đã đánh gãy chân cái loại người đáng ghét này rồi.
Không biết bọn fan bạn gái ngu muội của hắn có biết hắn là loại này không.
"Cmn.
Buông ra coi."
"Dám chửi thề trước mặt bổn thiếu gia.
Cô muốn bị đuổi việc sao con ma lem." Trần Doãn nghe chửi cũng không tỏ ra tức giận mà cười hì ra.
Hắn nắm tóc Dung Âm cũng không có mấy lực đạo chỉ do cô gái này quá yếu lại giãy giụa một cách ngu ngốc.
Dung Âm nghe tới đuổi việc liền mím môi, tay chân bắt đầu buông xuôi.
Cô thật sự không thể nghỉ việc ở Trần gia được, lương và đãi ngộ ở đó rất tốt vừa đủ cho cô sinh hoạt còn có thể dư một khoản dành cho những năm đại học.
Cô ghét Trần Doãn, cũng muốn rời khỏi Trần gia nhưng cô hiểu rõ bây giờ chưa phải lúc.
Vì vậy, cô chỉ có thể nhẫn nhịn mà thôi.
Trần Doãn thấy vậy liền nhíu mày.
Hắn ghét nhất là loại người như vầy.
Cô ta rõ ràng rất ghét hắn và gia đình hắn nhưng vừa nghe đến hai từ đuổi việc liền trở nên ngoan ngoãn đến mức đáng ghét.
Tay nắm tóc Dung Âm bỗng nhiên siết chặt theo ánh mắt phẫn nộ của Trần Doãn.
Dung Âm a lên một tiếng rồi ôm lấy đầu, nước mắt bắt đầu