Huân Thừa Dụ chạm phải ánh mắt của cô, đột nhiên trong lòng cảm thấy hoảng sợ, không tự chủ được nhìn về phía anh cầu cứu
Lãnh Tử Nguyệt có chút ' không đành lòng ', ngồi dịch về phía Lãnh Nhược Hy một chút, để ra một chỗ đủ cho hắn ngồi, nói
" Ngồi bên này đi "
Huân Thừa Dụ vui vẻ ngồi xuống, ánh mắt có chút đắc ý nhìn về phía Lãnh Nhược Hy
Lãnh Nhược Hy:"....."
Mi tâm hơi dùng sức nhíu lại, biểu thị tâm trạng cô bây giờ không được tốt, không nói gì, yên lặng mà nhắm mắt lại
' Ây da, hình như là giận rồi '
[ Như vậy mà không giận thì mới là lạ đó ] Hệ thống không cảm xúc trả lời anh
' Vậy sao giờ? '
[ Sao ta biết ]
[ Ta thấy người đối xử Hoắc Thừa Dụ đặc biệt kiên nhẫn, hắn có lợi ích gì sao? ]
' Hình như là không có '
Hệ thống: [……]
[ Hay trên người hắn có gì làm người hứng thú? ]
' Không có... ' Lãnh Tử Nguyệt dừng lại suy nghĩ một lúc ' Nếu nói trên người hắn có thứ gì thuận mắt nhất, thì có lẽ chính là khuôn mặt đi '
Hệ thống: [……] Kí chủ nhà nó thiển cận như vậy từ lúc nào sao nó không biết?... không đúng, nếu nói đến đẹp không phải nam nữ chủ cầm giải luôn sao
Haizz...!
Một người một hệ thống không hẹn mà cùng nhau thở dài
Vì chủ nhân của chiếc xe là Lãnh Nhược Hy cùng Lãnh Tử Nguyệt đều ngồi phía cuối nên nhiệm vụ lái xe liền giao cho Nguyên Hạo, nhưng sẽ cách hai giờ mà đổi người cầm lái, bọn họ cứ như vậy chạy thẳng về hướng thủ đô
Suốt chặng đường đi, Lãnh Tử Nguyệt đều học Lãnh Nhược Hy nhắm mắt giả vờ ngủ, Hoắc Thừa Dụ cũng biết điều mà không làm phiền anh, không một ai nói chuyện, yên tĩnh đến mức chỉ nghe thấy tiếng hít thở và tiếng động cơ
Xe đột nhiên dừng lại, Nguyên Hạo nhíu mày, nói vọng về phía sau
" Không thể đi tiếp được nữa, cầu bị phá rồi "
Huân Từ Liêm từ lúc xe dừng lại đã nhìn qua cửa kính, quả nhiên, thấy cây cầu duy nhất nối liền phía bờ bên kia không biết đã bị phá từ lúc nào
Lãnh Nhược Hy nghe vậy mi tâm hơi nhíu lại, chuyện này kiếp trước không hề sảy ra, chưa nói đến cây cầu này rất lớn, muốn phá cũng không dễ dàng, ít nhất phải cần một lượng lớn thuốc nổ để làm nó nổ tung, sẽ gây ra tiếng động rất lớn, không lý nào bọn họ lại không hề hay biết
Lãnh Tử Nguyệt cũng lâm vào suy nghĩ miên man, hỏi hệ thống
' Chuyện này là sao? '
[ Ta cũng không biết, dường như có gì đó không ổn ]
' Không ổn? '
[ Ừm, cảm giác như có người đang xê dịch cốt truyện ]
'.....'
' Ngay cả ngươi cũng không nhận ra sao? '
[……] Hệ thống trở nên trầm mặc
Lãnh Tử Nguyệt thở dài bất đắc dĩ
' Thôi, đến đâu thì đến vậy '
Hệ thống: [...xin lỗi ]
Lãnh Tử Nguyệt cười, nói giỡn " Cái gì mà xin với chả lỗi, không ngờ ngươi cũng nói ra được lời này a '
[……] Ta đang buồn, được không...
Sau khi nói chuyện với Hệ thống, Lãnh Tử Nguyệt lúc này mới mở mắt ra, hỏi chen vào
" Còn lối đi nào khác không? "
Lãnh Nhược Hy: " Còn một đường cách đây 5km "
Huân Từ Liêm: " Vậy đến đó đi "
Nguyên Hạo gật đầu, cho quay xe trở lại, nghe theo sự chỉ