HAPPY NEW YEAR ????????????
Năm mới chúc các bạn cùng gia đình sức khỏe dồi dào, lúc nào cũng vui vẻ và mãi mãi ở bên những người mình yêu quý
Tại đây mình cũng cảm ơn những độc giả đã đồng hành cùng mình trong suốt 1năm này, cho dù mình ra chương chậm, hay ngừng ra một thời gian, nhưng các bạn vẫn luôn đợi
Một lần nữa " CẢM ƠN CÁC BẠN RẤT NHIỀU!! "
__________Vào truyện ___________
Bên ngoài xe, từng người đi đi lại lại, dần dần đầy ắp người
Mặc dù bên ngoài không khí không còn trong lành như trước, nhưng dù sao cũng vẫn thoáng mát hơn khi ở trên xe, trước đây vì sợ tang thi nên không muốn xuống, nhưng bây giờ đã có quân đội bảo vệ, lá gan của mọi người cũng ngày càng lớn, thậm trí có người còn có thời gian đi trêu đùa phụ nữ, cướp bóc vật tư
Lãnh Tử Nguyệt thu hết tất cả vào mắt, anh cảm thấy những điều tiểu thuyết viết cũng không hẳn là sai, khi bị dồn ép vào đường cùng, mọi thứ xấu xa ẩn sâu bên trong mỗi người sẽ được bộc lộ hết ra ngoài
Anh nghĩ, nếu có một ngày mình cũng giống những người này, gặp được thứ không thể nào chống lại được, liệu...anh sẽ thế nào? Sẽ sợ hãi? Hay bình tĩnh đối mặt?
Lãnh Tử Nguyệt đột nhiên cảm thấy mình có chút buồn cười
Thôi...đến đâu thì đến, với anh mà nói, sống hay chết cũng chẳng khác gì nhau, sống thì tiếp tục cô độc du tẩu trên các thế giới, mà chết đi thì cũng chả còn biết cái gì nữa
Thở dài một tiếng, không muốn nghĩ linh tinh nữa, anh muốn xuống xe đi dạo một chút, nhưng lúc này Lãnh Nhược Hy ở bên cạnh liền mở mắt ra, hỏi anh
" Anh muốn ra ngoài sao, em đi cùng anh "
Lãnh Tử Nguyệt lắc đầu: " Không cần đâu, anh muốn yên tĩnh một mình "
Trầm mặc một lúc Lãnh Nhược Hy vẫn gật đầu
" Vậy anh phải cẩn thận "
" Ừm "
Lãnh Tử Nguyệt mở cửa ra ngoài, bây giờ đã là ban đêm, vì không muốn để tang thi chú ý, nên từng người cố gắng không để tạo ra tiếng động, ngay cả đốt lửa sưởi ấm cũng không dám, nhưng mà có chắc nhiều người ở chung một chỗ như vậy, mùi thịt người nồng đậm như thế này sẽ không hấp dẫn tang thi lại sao?
Thôi vậy, dù sao cũng không liên quan đến anh, có gì nguy hiểm thì lôi cả nhóm chạy trước là được
Lãnh Tử Nguyệt cứ đi về phía trước, thật lâu, đến lúc phản ứng lại thì đã đi rất xa so với chỗ đoàn đội dừng chân
" Vừa rồi đi đường nào ý nhỉ? "
Anh đột nhiên hoang mang, không phải lúc nãy mình chỉ đi thẳng thôi sao, tại sao bây giờ lại xuất hiện nhiều chỗ rẽ như vậy...
Đúng lúc này, từ đằng sau Lãnh Tử Nguyệt đi đến, Huân Từ Liêm cất tiếng hỏi:
" Cậu một mình đến đây làm gì? "
Thấy y đến, Lãnh Tử Nguyệt như nhìn thấy cứu tinh, anh nhanh chóng chạy đến
" Tôi bị lạc đường, mà sao anh lại ở đây? "
Huân từ liêm: "... đi dạo "
" A, vậy thật là trùng hợp, tôi cũng đang đi dạo này, chẳng qua không hiểu sao lại tự nhiên lạc đường "
Huân từ liêm đột nhiên nhìn Lãnh Tử Nguyệt, thấy anh vẫn như mọi ngày, không có gì thay đổi, nhưng từ trước đến giờ khả năng nhìn mặt đoán ý của y luôn rất chuẩn, rất dễ dàng có thể nhận ra điều Lãnh Tử Nguyệt thể hiện ra vốn không phải là