" Không phải... "
Giọng y nói rất nhỏ, Lãnh Tử Nguyệt nghe không rõ liền hỏi lại
" Anh vừa nói gì vậy? "
Bất đắc dĩ thở hắt ra một tiếng, Huân Từ Liêm có chút khó chịu lên tiếng
" Không phải cậu nói mình rất mạnh hay sao? Vậy sao mà chết được "
Lãnh Tử Nguyệt cũng nhún vai, tỏ vẻ mình cũng hết cách
" Tôi cũng thấy anh nói rất đúng, sống ở đời chẳng ai biết trước được điều gì, chuẩn bị trước cũng không thừa "
Huân Từ Liêm trầm mặc không nói gì, Lãnh Tử Nguyệt thấy vậy, liền đến gần, choàng một tay lên cổ y
Đột ngột bị người ôm lấy cổ, Huân Từ Liêm sửng sốt, cùng với thanh âm trầm ấm của anh cũng vang lên bên tai y
" Anh không nói gì thì chính là đồng ý, nhớ đó, đây là ước hẹn của chúng ta "
Cảm giác kì lạ làm Huân Từ Liêm mất tự nhiên, theo bản năng tránh thoát khỏi cánh tay Lãnh Tử Nguyệt, giận dữ quát
" Nói chuyện thì nói chuyện, đâu cần bá vai bá cổ như vậy! "
Lãnh Tử Nguyệt cũng ngoan ngoãn thả tay ra, bĩu môi lẩm bẩm
" Không thích thì thôi, hung dữ như vậy làm gì? "
Ý thức được bản thân mình phản ứng có chút quá khích, Huân Từ Liêm khẽ ho một tiếng, tầm mắt di chuyển về phía khác
Nhìn đợt tang thi đang tới gần, y bắt đầu nghiêm túc nói ra ý kiến của mình
" Về việc thoát khỏi đây, tôi có ý kiến này "
Lãnh Tử Nguyệt chớp mắt nhìn y, ý bảo cứ tiếp tục nói
Huân Từ Liêm: " Lượng tang thi so với chúng ta thì nhiều hơn mấy trăm lần, vậy nên chỉ có bảy người là không có khả năng an toàn thoát khỏi đây "
" Vậy nên tôi kiến nghị, nên hợp tác cùng mấy người quân đội đó, cùng nhau đột phá vòng vây "
Lãnh Tử Nguyệt tùy ý khoanh tay, dựa vào cây cột phía sau lưng, bình tĩnh nghe ý kiến của y, nhưng mãi đến khi Huân Từ Liêm nói xong hết, anh vẫn không có phản ứng gì
Huân Từ Liêm nghi hoặc gọi: " Tử Nguyệt? "
Lãnh Tử Nguyệt phản ứng lại, theo thói quen chớp chớp đôi mắt
" À, xin lỗi, tôi nghe thấy rồi......nhưng mà, anh từng nghĩ đến, đoàn đội bọn họ mặc dù nhiều, nhưng những người có thể chiến đấu còn chưa bằng một phần bốn, những người còn lại không những không thể làm gì mà chúng ta còn phải tốn thời gian che chở cho bọn họ "
Huân Từ Liêm gật đầu: " Tôi biết, nhưng cũng không còn cách nào khác, chỉ có như vậy mới có khả năng sống cao nhất "
Lãnh Tử Nguyệt mím môi lại, bình tĩnh trần thuật
" Nhưng cũng có khả năng là toàn đội bị diệt, tôi không muốn chuyện đấy sảy ra "
Lần này Huân Từ Liêm im lặng, không biết nói gì, Lãnh Tử Nguyệt cũng không ép y, anh nói tiếp
" Người khác ra sao, tôi không cần biết, thứ tôi muốn bây giờ chỉ là đưa Nhược Hy đến thủ đô, sau đó bảo vệ cả nhà tôi là được "
" Thật ra tôi thấy ý kiến của anh không tồi, có thể sử dụng "
Huân Từ Liêm kinh ngạc, không nghĩ đến anh sẽ đồng ý, nhưng chưa được bao lâu, y liền hối hận
Lãnh Tử Nguyệt: " Chúng ta có thể để mấy người đó làm bia đỡ đạn, giúp cả nhóm an toàn rời khỏi đó cũng không