Đến khi Dương Tử Ngạn xuống đến nơi, nhóm Huân Từ Liêm đã chuẩn bị xong, chỉ là ít hơn lúc đến một chiếc xe
" Lát nữa cứ theo sát bọn tôi, khi xe tôi dừng lại thì dừng lại, nghe thấy tiếng bom nổ thì nhớ phải tăng tốc "
Khẽ gật đầu với Huân Từ Liêm một cái, hắn cùng những người khác cũng lên chiếc xe của mình, rồi bắt đầu xuất phát
Đi mãi đến khi cách đàn tang thi chỉ có một trăm mét, lúc này nhìn chúng càng thêm đáng sợ, có người đã bắt đầu hối hận vì đã chọn đi cùng
Huân Từ Liêm: " Còn cách bao xa nữa? "
Lãnh Tử Nguyệt: "...bắt đầu tăng tốc đi "
Anh vừa nói, vừa điều khiển cho đợt bom đầu tiên phát nổ, Huân Từ Liêm cấp tốc đạp chân ga, lao vào giữa đám khói bụi, tiếp theo đó là Dương Tử Ngạn cũng không chần chừ lao theo, những xe khác thì do dự một chút cũng theo vào
Từng đợt bom chấn động vang lên mang theo khói bụi mịt mù, che hết tất cả tầm nhìn, Huân Từ Liêm cau chặt mày lại, khó khăn điều khiển tay lái
Lãnh Tử Nguyệt nghĩ nghĩ, đột nhiên toàn thân được bao chọn bởi phong hệ dị năng, mở của kính xe leo ra ngoài rồi nhảy lên nóc xe
Lãnh Nhược Hy nhìn thấy một loạt động tác của anh liền sửng sốt, muốn đưa tay kéo anh lại nhưng không kịp
" Anh hai! Anh làm gì vậy!? "
Những người khác thấy vậy cũng hết hồn, bên ngoài bom nổ tạo ra từng luồng chấn động mạnh như vậy, bọn họ ngồi trong xe còn cảm nhận được rõ ràng, bây giờ mà ở bên ngoài thì chỉ có nước chết
Nhưng rất nhanh thì họ đã biết ý định của anh, Lãnh Tử Nguyệt ngồi trên nóc xe, dùng dị năng của mình thổi bay đi đống cát bụi xung quanh, để mấy người họ có thể dễ dàng đi qua
Không biết đã trải qua bao lâu, đến khi bọn họ nhìn thấy làn gió thổi đi lớp bụi cuối cùng, trên mặt ai nấy cũng lộ ra nụ cười nhẹ nhõm cùng vui sướng
Thật tốt, chúng ta thoát rồi!!
Nhanh chóng lao ra một đoạn cuối cùng, cũng không một ai dừng lại, những chiếc xe vẫn tiếp tục lao đi, muốn tránh nơi này càng xa càng tốt
Vui sướng qua đi, lúc này mới nhớ tới Lãnh Tử Nguyệt đang ở trên trần xe, Lãnh Nhược Hy nghiêng đầu ra ngoài gọi
" Anh, vào xe được rồi "
Yên lặng...
"...anh hai? "
Không một ai đáp lời cô, những người khác cũng thấy có điều không ổn, Huân Từ Liêm lập tức cho dừng xe lại, tất cả mở cửa xuống xe
Lãnh Nhược Hy mở to mắt nhìn Lãnh Tử Nguyệt cuộn tròn trên đó, cô cấp tốc nhảy lên, xem tình hình của anh
Chỉ thấy anh sắc mặt tái nhợt, ở nơi khóe môi vẫn còn vương vết máu, yếu ớt vô cùng
Lãnh Nhược Hy hoảng sợ, muốn đỡ anh xuống nhưng lại bị Huân Từ Liêm ngăn cản
" Để tôi đi "
Nói rồi y trực tiếp bế người xuống, nhẹ nhàng đặt anh xuống khu đất sạch, Lãnh Nhược Hy cũng không rảnh để ý nhiều như vậy, cô nhảy xuống, vào trong xe lôi ra một chai nước, muốn đút cho anh uống
Nhưng vừa đút vào, Lãnh Tử Nguyệt lại ho sặc sụa, căn bản là không uống được
Lãnh Nhược Hy mím môi, tiếp tục đút thêm mấy lần nữa, nhưng kết quả vẫn vậy, cô bắt đầu luống cuống, khóe mắt cũng đỏ lên
" Làm sao đây, anh ấy không có uống! "
Huân Từ Liêm nhìn cô cố chấp muốn đút nước cho anh thì cũng biết chắc chắn nó có gì đó đặc biệt, nhưng với tình trạng này thì chắc chắn Lãnh Tử Nguyệt không thể uống vào, chỉ có một cách...
" Dùng miệng đút đi "
Tất cả sững sờ, theo tiếng nói phát ra nhìn sang liền thấy Dương Tử Ngạn