Lãnh Tử Nguyệt tỉnh lại là ở trong một căn phòng nhỏ, cũng được coi là khá sạch sẽ, nhìn tổng thể một lượt thì ngoài anh ra là không có một sinh vật nào khác
Nghĩ đến một tháng qua mình vẫn chưa có tắm rửa qua, Lãnh Tử Nguyệt liền nhíu mày lại, đi vào phòng tắm
Xử lí sạch sẽ hết thảy, anh mới rời khỏi phòng, đây là một căn nhà hai tầng, mà phòng anh vừa ở là tầng hai
Vừa xuống đến nơi, Lãnh Tử Nguyệt nhìn một vòng nhưng không thấy những người khác, chỉ có một mình Nhậm Doanh là đang ở dưới bếp làm gì đó
Đúng lúc này bà ta quay người lại, nhìn thấy anh liền kinh ngạc
" Cậu tỉnh rồi? "
Lãnh Tử Nguyệt nhẹ gật đầu: " Ừ, những người khác đâu rồi? "
Nhậm Doanh: " Bọn họ đi làm nhiệm vụ cả rồi, còn Tiểu Dụ thì ra ngoài đổi chút nước, lát nữa sẽ về "
Nhìn Lãnh Tử Nguyệt, Nhậm Doanh nghĩ nghĩ một chút, hỏi
" Cậu có muốn ăn gì không, tôi nấu "
Lãnh Tử Nguyệt có chút kinh ngạc, bà ấy biết nấu ăn sao?
Anh lắc đầu: " Không cần đâu, giờ tôi muốn ra ngoài một chút "
Nhậm Doanh gật đầu, không nói gì nữa
Mãi đến khi Lãnh Tử Nguyệt rời khỏi nhà được một lúc mà vẫn cảm thấy kì quái, sao anh cứ có cảm giác Nhậm Doanh bà ta là lạ, giống như đã thay đổi, là do lâu quá không gặp sao?
Bỏ chuyện này qua sau đầu, anh liền đi đến chỗ phát nhiệm vụ, anh muốn biết đám người Lãnh Nhược Hy đã đi đâu
Nhưng vừa mới tiến vào, một cảnh tượng đã đập vào mắt, Lãnh Tử Nguyệt kinh ngạc nhìn Huân Thừa Dụ bị một đám người vây ở giữa
Tại sao Huân Thừa Dụ lại ở đây?
À, là đi lấy nước...
Nghĩ đến đây, Lãnh Tử Nguyệt liền cất bước đến gần, lúc này anh cũng đã nghe rõ bọn họ nói cái gì
" Đi theo tôi đi, cậu muốn gì tôi cũng có thể cho hết "
Huân Thừa Dụ mím môi, rũ mắt xuống, che đi cảm xúc nơi đáy mắt
Thấy hắn không nói gì, gã cầm đầu liền tiến lên một bước, muốn bắt lấy tay Huân Thừa Dụ nhưng lại bị hắn tránh đi được
Lúc này thiếu niên ngẩng đầu lên, đôi mắt hắn đã có chút đỏ
" Cút đi!! "
Gã cầm đầu: " Tiểu mĩ nhân, đi theo tôi có gì không tốt, như vậy thì cậu sẽ không cần phải nhìn đến sắc mặt của đám người đó nữa, tôi sẽ bảo về cậu "
Gã tiếp tục nói: " Cậu không biết đâu, mỗi lần tôi nhìn thấy cậu bị bọn họ lạnh nhạt hay ghét bỏ, tôi khó chịu như thế nào đâu..."
Lời gã còn chưa nói xong, đỉnh đầu đã bị người cầm chai thủy tinh đập tới
Huân Thừa Dụ ánh mắt oán hận nhìn gã, trong tay vẫn cầm nửa cái chai đang dính máu
" Tao bảo mày câm miệng! "
Lãnh Tử Nguyệt nuốt một ngụm nước bọt, những ngày anh không ở đây, rốt cuộc chuyện gì đã sảy ra với bọn họ vậy, ngay cả Huân Thừa Dụ cũng trở nên bạo lực như vậy từ bao giờ
Dường như không nghĩ đến tiểu mĩ nhân nhìn