Lãnh Tử Nguyệt lau vết máu bên khóe miệng đi, nhưng lại không ngăn được nó tiếp tục chảy nên quyết định trực tiếp từ bỏ
Hơi thở của anh bắt đầu dồn dập
Thật buồn ngủ
Muốn ngủ một giấc
Lãnh Tử Nguyệt đang định nhắm mắt lại, trước mắt liền xuất hiện một bóng người
Anh gian nan mở mắt ra, tầm mắt mông lung nhưng vẫn nhìn ra người đến là Huân Từ Liêm
Y ngồi xuống, không nói một lời đưa tay lau máu giúp anh, nhưng lau mãi vẫn không sạch, Huân Từ Liêm vẫn không từ bỏ
Lãnh Tử Nguyệt có chút đau, nghiêng đầu tránh đi bàn tay trước mặt
Huân Từ Liêm nhìn bàn tay mình trong hư không, khẽ buông xuống
"...có đau không? "
Giọng y nhẹ mà hơi khàn, giống có cái gì đó mắc ở cổ họng
Lãnh Tử Nguyệt cũng gật đầu, có chút ý tứ làm nũng
" Đau..."
"...đau ở đâu? "
" Chỗ nào cũng đau "
" Vậy cố chịu một chút, tôi đưa cậu về trị thương "
"....."
" Sao không nói gì nữa? "
"......"
" Lãnh Tử Nguyệt "
"....."
" Tử Nguyệt "
"....."
"...Nguyệt... "
.....
Huân Từ Liêm dịch sang ngồi dựa bên cạnh anh, đầu có chút cúi thấp xuống
" Tại sao...không trả lời tôi nữa...? "
.....
Lãnh Nhược Hy đang chạy đi kiểm tra xe ở bên đường, đột nhiên cảm thấy không gian có dị động, liền thử tiến vào xem sao, lần này liền vào được
Cô không khỏi thở phào nhẹ nhõm, lấy ra một chiếc xe nhanh chóng lái quay lại
Vừa về liền thấy Lãnh Tử Nguyệt cùng Huân Từ Liêm đang ngồi dựa vào nhau
Lãnh Nhược Hy nghĩ hai người mệt nên ngồi nghỉ một chút, có chút bất đắc dĩ vì sự bất cẩn của họ, nhỡ có tang thi từ đâu nhảy ra thì sao
Cô tiến lại gần, muốn đưa tay gọi người dậy nhưng liền bị một bàn tay bắt lấy
Lãnh Nhược Hy có chút giật mình, nhìn sang Huân Từ Liêm, tay y thực lạnh, ánh mắt cũng thực lạnh
" Anh...làm sao vậy? "
Huân Từ Liêm mím đôi môi khô khốc của mình, buông tay cô ra
Y chậm rãi nói
"...cậu ấy...không đi được nữa rồi "
Lãnh Nhược Hy không hiểu, nghi hoặc quay về phía Lãnh Tử Nguyệt từ nãy đến giờ vẫn cúi đầu yên tĩnh ở đó
"...anh hai? "
"......"
Không một ai trả lời, Lãnh Nhược Hy nghĩ đến chắc anh không nghe thấy, lại nói lần nữa
" Anh mau dậy đi, em tìm được xe rồi "
"......"
Trái tim Lãnh Nhược Hy đập thình thịch, thật mạnh, thật nhanh
Cô có chút không biết làm sao, cánh môi run run
"...chúng ta về thôi "
Một câu thực nhẹ, Lãnh Nhược Hy như không có lực mà nói ra
" Đủ rồi! "
Huân Từ Liêm bỗng quát lên một tiếng, đối diện với đôi mắt mở to của thiếu nữ, y bỗng nghẹn ra một câu
"...cậu ấy sẽ không tỉnh dậy nữa đâu..."
"....."
"....."
Yên tĩnh một lúc lâu
Lãnh Nhược Hy: "...về thôi "
Huân Từ Liêm vẫn đứng im một chỗ
Lãnh Nhược Hy: " Không đi sao? "
Huân Từ Liêm cúi xuống, bế cơ thể có chút lạnh của Lãnh Tử Nguyệt lên
" Cho cô tự giải quyết mười phút "
Nói xong y liền đi về phía xe, ôm cả Lãnh Tử Nguyệt cùng ngồi vào trong, đóng cửa lại, ngăn cách với bên ngoài
Lãnh Nhược Hy đứng bất động một lúc, chân mới từ từ di chuyển, đi vào một góc khuất
Một vị tanh ngọt tràn đầy trong cổ họng, Lãnh Nhược Hy cật lực nuốt xuống
Từng giọt nước mắt không ngăn được trào ra, cổ họng phát ra tiếng nức nở thật nhỏ, dần dần bi thương không kìm nén được nữa, Lãnh Nhược Hy gào lên trong tuyệt vọng
Vào ngày hôm đó, một cô gái tưởng chừng như tìm thấy được ánh sáng, lại một lần nữa chìm sâu trong bóng tối, vô tận..vô vọng...
Sau đó hai người liền lái xe trở về, cả quãng đường không ai nói một lời nào, không ăn gì, không nghỉ ngơi, một đường đi thẳng về phía đoàn xe
Sáng ngày hôm sau, bọn họ cũng về tới, Huân Từ Liêm mở cửa xe trước tiên, bước xuống
Nhìn