Lãnh Tử Nguyệt sau khi rời khỏi liền nhanh chóng phi thân vào rừng, tính toán có lẽ hiện giờ quân Huyền Ly quốc đã đến được hoàng thành rồi, giờ có phi ngựa đến cũng không còn kịp nữa
Lãnh Tử Nguyệt nhíu mày, đột nhiên nhớ đến gì đó, bàn tay thò vào vạt áo, lục tìm ra được một chiếc cung linh, từng chiếc chuông nhỏ vang lên những tiếng kêu thanh thúy
Lãnh Tử Nguyệt lắc nhẹ một cái, không lâu sau từ nó liền phát ra tiếng nói non nớt của nam hài tử
" Nương, là nương sao? "
Lúc này chân mày đang nhăn chặt của Lãnh Tử Nguyệt mới dãn ra, thanh âm cũng nhẹ hẳn xuống
" Ừ, ta đây "
Thượng Quan Dực a một tiếng, cách một cái cung linh nhưng cũng không che lấp được thanh âm vui sướng của bé
" Nương, giờ người đang ở đâu, có bị thương không? "
Lãnh Tử Nguyệt nhẹ nhàng nói: " Ta rất ổn, bên con thì sao, thế nào rồi "
Nghe thấy nàng không có chuyện gì, bên kia Thượng Quan Dực cùng Hạ Nhi mới thở phào một hơi, Hạ Nhi trả lời:
" Huyền Ly quốc âm mưu bất ngờ tấn công vào hoàng thành, nhưng nửa đường bị bọn ta phát hiện, kịp thời báo cho Dật Vương chuẩn bị trước, hiện giờ hai bên quân đang đánh chiến lẫn nhau ".
Đam Mỹ H Văn
Bỏ qua chi tiết vì sao hai người lại phát hiện ra, Lãnh Tử Nguyệt hỏi
" Quân địch có bao nhiêu người? "
Hạ Nhi: " Hơn mười vạn, gấp đôi quân ta "
Lãnh Tử Nguyệt trầm mặc nghĩ nghĩ, sau đó mới nhớ đến món đồ mình đã bỏ quên ở một chỗ, nàng nói
" Ở dưới gầm giường của ta có một cái hòm, ngươi lấy ra đi "
Hạ Nhi làm theo lời nàng nói, lấy cái hòm ra, lại nghe nói tiếp
" Bên trong đó là đồ vật gây nổ, khi sử dụng thì rút cái móc trên đầu nó ra rồi ném vào quân địch, nó sẽ nổ rất mạnh "
Sau khi làm ra mấy cây súng, chẳng biết nghĩ thế nào Lãnh Tử Nguyệt lại cho người chế tạo tiếp lựu đạn, không nghĩ tới bây giờ lại có đất dụng võ
Hạ Nhi sửng sốt, theo bản năng kéo Thượng Quan Dực ra phía sau mình, sau khi xác nhận không có chuyện gì sảy ra mới từ từ mở nắp hòm gỗ ra
Bên trong có một đống cái quả cầu bằng nắm tay xếp chồng lên nhau, mà ở đầu mỗi quả đều có một cái móc
Lãnh Tử Nguyệt: " Sau khi rút chốt thì khoảng một lúc nó mới nổ, nhân lúc này mà chạy xa một chút đi, nó nổ mạnh lắm đó "
Hạ Nhi nhìn cái rương khẽ nuốt nước bọt, chưa để nàng kịp phản ứng, đứa bé phía sau nàng đã tiến lên phía trước, thò tay nhấc lên một quả cầu ngắm nghía, đội mắt lóe lên tia sáng
" Lợi hại vậy sao? "
Hạ Nhi nhìn mà hết hồn, vội vàng cướp lại rồi để về chỗ cũ, sau đó đóng nắp hòm lại
Lãnh Tử Nguyệt không biết những chuyện sảy ra, chỉ là nghe Thượng Quan Dực nói vậy, khẽ câu môi mỉm cười
" Cũng thường thôi, nếu con muốn chơi, lúc nào về lại làm cho con cái nhỏ hơn, giờ thì nghịch súng của con trước đi "
Thượng Quan Dực ngoan ngoãn gật