Đám người Quân Triệt theo bước Lãnh Tử Nguyệt đến trúc lâm, vừa đến nơi, trào đón họ chính là một cơn mưa ám khí như muốn lấy mạng bay ra
" Cẩn thận!! "
Quân Triệt vừa nhanh nhẹn né mấy mũi tên, vừa nhắc nhở người phía sau, dù sao sau này cũng là sư huynh đệ đồng môn
Trận mưa ám khí cuối cùng cũng kết thúc, bọn họ chẳng màng hình tượng mà ngồi phịch xuống đất mà thở dốc, cũng may là không có bị thương nặng, chỉ bị cứa nhẹ vài nhát ở da
" Chuyện gì sảy ra, sao đột nhiên xuất hiện nhiều ám khí như vậy chứ? " Hồng Lăng thở hổn hển, khuôn mặt vì mệt mà đỏ lên trông càng thêm kiều mị
Đáng tiếc, những nam nhân ở đây toàn là những thành phần khác người cho nên không có phản ứng gì vẫn dửng dưng như không
" A, vẫn sống sao, không tệ " Lãnh Tử Nguyệt ở một bên xuất hiện, trông thấy thảm cảnh này cũng không có biểu hiện gì quá lớn " Ta quên nói cho các ngươi biết, xung quanh đây có rất nhiều bẫy, đừng có chết sớm quá nha "
Câu nói vừa hết, thân ảnh nữ tử lập tức biến mất, để lại cho mấy người họ một khuôn mặt ngơ ngác mà nhìn theo
Đám người:"......" Sư phụ....
" Đi tiếp thôi " Quân Triệt đứng dậy, bỏ lại một câu rồi đi trước
Mấy người ở phía sau nhìn nhau rồi đồng loạt đứng dậy đi theo
Hồng Lăng đi được một lúc thì cảm thấy chán, quay sang thấy Mạc Phong bèn bắt chuyện với hắn
" Thật không tồi nha, không ngờ ngươi lại lợi hại như vậy đó "
Mặc dù hắn cũng có bị thương đôi chút, nhưng cũng không nặng, so với các nàng cũng không khác lắm, nếu không phải khi đó nàng cũng có mặt tại thời điểm thử thiên phú thì nàng cũng sẽ không nghĩ đến hắn chính là người có thất linh căn, thậm chí còn tưởng hắn chính là thiên tài
Có lẽ là sư phụ nhìn ra nên mới muốn nhận hắn làm đệ tử đi
" Ngươi cũng vậy " Mạc Phong nhàn nhạt đáp một câu
Thấy Mạc Phong lạnh nhạt như vậy, Hồng Lăng cũng không bắt chuyện cùng nữa, thở dài một tiếng rồi tiếp tục đi về phía trước
Trúc lâm của Lãnh Tử Nguyệt ở trên một ngọn núi tên Thiên sơn, là ngọn núi cao nhất và nhiều linh khí nhất Thiên Sơn Môn
Đi mãi đến nơi trời cũng đã sẩm tối, Lãnh Tử Nguyệt ngồi trên một chiếc ghế dựa ở trước gian nhà, nhắm mắt dưỡng thần
Bọn họ thấy nàng như vậy cũng chỉ biết giữ im lặng, chợt, mắt nữ tử mở ra
" Đi nghỉ ngơi trước đi " Rồi ném cho mỗi người một bình thuốc trị thương " À, phải rồi, phía sau có một linh tuyền, các ngươi có thể ra đó ngâm mình, nó sẽ giúp các ngươi trị thương và tăng tu vi nhanh hơn "
" Vâng " Tất cả đồng thanh
" Đi đi "
Lãnh Tử Nguyệt lại nhắm mắt lại, Quân Triệt cùng mấy người khác cũng không muốn làm phiền nàng nên nhanh chóng dời đi
Mạc Phong đi phía sau, đợi bọn họ đi hết thì dừng lại, xoay người đứng đó nhìn nàng
Lãnh Tử Nguyệt lần nữa mở mắt " Có chuyện gì sao? "
Mạc Phong hơi giật mình, cuối cùng vẫn hỏi ra vấn đề mình muốn biết
" Tại sao người lại nhận ta làm đệ tử? Ta chỉ là một người có thất linh căn "
Lãnh Tử Nguyệt không nói gì, đợi thật lâu mới giơ tay lên không trung, xung quanh nàng liền xuất hiện bảy thanh linh kiếm nhiều màu sắc
" Thất linh căn?!! " Mạc Phong kinh ngạc, đờ người ra nhìn nàng
" Đúng vậy, ta là thất linh căn, ngươi có cảm thấy ta là phế vật không? "
Mạc Phong theo bản năng lắc đầu
Lãnh Tử