" Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?!! Chuyện này là sao, tại sao trên người nàng lại có ma khí?!! "
Hắn tức giận mà cất cao giọng, nhưng có thể thấy được sự run rẩy trong lời nói
Một người bình thường bị ma khí xâm nhập đã đau đớn đến sống không bằng chết, chứ đừng nói đến nàng
Lãnh Tử Nguyệt là người tu tiên, tiên và ma trước giờ đối lập nhau, cho nên khi người tu tiên bị ma khí xâm nhập sẽ thống khổ hơn người bình thường gấp nhiều lần, chưa cần nói đến hậu quả
Hắn sợ,....thật sự rất sợ..
Sợ nàng đột nhiên biến mất...
" Lăng Hàn "
Lãnh Tử Nguyệt muốn nhắc nhở Lăng Hàn buông ra, nhưng khi cất giọng lên, lại thành một tiếng gọi yếu ớt
Hắn dần bình tĩnh lại, đầu cúi gằn xuống
" Xin lỗi "
Lăng Hàn ôm Lãnh Tử Nguyệt vào trong ngực
" Ta xin lỗi, nếu không tại ta thì nàng sẽ không sảy ra chuyện này....xin lỗi "
Lãnh Tử Nguyệt cũng để mặc hắn ôm, dù sao cũng chẳng mất miếng thịt nào
" Ta không sao " Lãnh Tử Nguyệt thanh âm yếu ớt
" Đừng gạt ta, dù những người khác không biết, nhưng ta vẫn sẽ cảm nhận được ma khí đang lưu chuyển quanh người nàng"
" Mặc dù không biết nàng dùng cách gì, nhưng cứ mãi thế này cũng không tốt, nó sẽ ăn mòn linh lực của nàng,.....đến lúc đó... "
Lăng Hàn chưa nói xong đã bị Lãnh Tử Nguyệt cắt ngang
" Không sao, dù sao ta cũng sống lâu rồi, có lẽ chết... cũng là một loại giải thoát "
Lăng Hàn nắm chặt tay, đầu đặt trên vai Lãnh Tử Nguyệt, giọng run run
" Vậy còn ta thì sao? Nàng muốn bỏ ta một mình? "
" Lăng Hàn, không ai có thể ở bên ngươi mãi mãi, ngươi cần phải học cách một mình vượt qua mọi thứ đi "
" Không, ta không muốn " Hắn bật khóc, khóc như một đứa trẻ
Tay hắn gắt gao ôm chặt lấy nàng, chỉ sợ hắn buông tay là nàng sẽ biến mất
Lãnh Tử Nguyệt bỏ qua cảm giác khó chịu, đưa tay lên vỗ lưng hắn
" Đừng khóc, đừng quên ngươi chính là trưởng môn của một môn phái đứng đầu, với cả, chưa chắc gì ta sẽ chết đâu " Lãnh Tử Nguyệt thay hắn lau đi nước mắt
" Thật sự? "
" Ừm, ta sẽ nghĩ cách "
" Ta sẽ giúp nàng "
" Ừ, nhưng chuyện này phải giữ bí mật, đừng để cho ai biết "
Lăng Hàn bây giờ mới mỉm cười " Ừm, sẽ không "
Ta cũng sẽ tìm mọi cách để cứu nàng, bảo vệ nàng
" Được rồi, ta phải về nghỉ ngơi lát đã " Lãnh Tử Nguyệt thoát khỏi lồng ngực Lăng Hàn, vẫy tay với hắn rồi rời đi
Về đến trúc lâm, đám người Hồng Lăng đã đứng sẵn trong sân đợi nàng
" Sư phụ, người không sao chứ "
" Ừ, không sao "
" Hây, làm cho ta sợ chết rồi, vẻ mặt của trưởng môn lúc đó thật dọa người mà, bây giờ nghĩ lại vẫn còn thấy sợ "
Một mình Hồng Lăng ngồi đó thao thao bất tuyệt một mình, ba người còn lại chỉ ngồi im một chỗ trầm mặc, không khí có vẻ ngưng trọng
Lãnh Tử Nguyệt đi đến trước mặt ba người họ
" Có chuyện gì sao? "
Mặc Phong là người ngẩng cao