Mặc Phong hồi thần lại, nhưng mặt vẫn đỏ ửng
[ Hảo cảm +5, tổng 75 ]
Lãnh Tử Nguyệt xoay người, kéo tay cầm kiếm của Mặc Phong về phía trước rồi xoay một vòng, vạt áo tung bay, cánh hoa đào rơi, hai thân ảnh hòa vào nhau tạo thành một vẻ đẹp động lòng người
Ba người còn lại đứng bất động nhìn một màn này
" Thật đẹp " Tiếng Hồng Lăng vang lên làm Quân Triệt và Tử Thiên hồi thần lại, ánh mắt âm u nhìn hai thân ảnh
Sau khi kết thúc, Lãnh Tử Nguyệt liền tách khỏi Mặc Phong
" Hiểu rồi chứ? "
" V...vâng " Thật ra hắn chỉ trả lời thế thôi chứ vừa nãy hắn làm gì còn tâm chí mà để ý đến những gì nàng dậy cơ chứ
" Sư phụ, ta cũng có chỗ không hiểu " Tử Thiên tiến lên trước mặt Lãnh Tử Nguyệt, đưa quyển bí tịch qua cho nàng
" Ta cũng không hiểu " Quân Triệt cũng theo Tử Thiên mà tiến lên
" Ta nữa!! " Hồng Lăng vì chứng minh sự tồn tại của mình cũng vào góp vui
" Được rồi, từ từ, chỗ nào không hiểu thì hỏi ta " Thanh âm của nàng bây giờ không còn lạnh lùng như trước nữa, mà trở nên mềm nhẹ đi rất nhiều, khiến mấy người họ không khỏi cảm thấy lạ
" Sao vậy? " Lãnh Tử Nguyệt nghi hoặc
" À, không có gì, chỉ là cảm thấy người hơi lạ thôi " Hồng Lăng thay mặt những người khác nói lên nghi vấn của mình
"...Rất lạ sao?...Chỉ là ta cảm thấy nên quan tâm các ngươi hơn, dù sao ta cũng là sư phụ " Khi nói lời này ánh mắt nàng hiện lên một tia cô đơn cùng buồn bã
Tuy chỉ vụt qua nhưng vẫn bị ba nam nhân ở đây bắt gặp, trong lòng không khỏi suy nghĩ nhiều hơn
******Một bên khác*****
" Trưởng môn, người đến đọc sách sao? Có cần ta tìm hộ không " Một lão giả cung kính tiến lên hành lễ với Lăng Hàn
" Không cần đâu, ta tự có thể tìm, ngươi ra ngoài trước đi " Lăng Hàn lạnh lùng bỏ lại một câu rồi tiến vào trong Toàn Thư các
Hắn phải nhanh chóng tìm ra cách hóa giải ma khí càng nhanh càng tốt, với linh lực của nàng thì vẫn có thể duy trì được mười năm nữa, nhưng càng kéo dài lại càng không tốt, hắn vẫn nên nhanh chóng tìm ra đi
Vậy là Lăng Hàn ngày đêm đều ở tại Toàn Thư các không ra ngoài, cũng không cho ai tiến vào
Lãnh Tử Nguyệt biết chuyện cũng không có phản ứng gì đặc biệt
" Tên Lăng Hàn này cũng là một tên si tình đi "
[ Đúng là như vậy, trong cốt truyện, sau khi biết tin nguyên chủ chết, hắn liền ngày đêm điên cuồng tiêu diệt những ma tộc còn sót lại rồi bàn giao lại Thiên Sơn Môn cho nữ chủ, chính mình thì biệt tăm biệt tích, không ai biết là hắn chết hay chưa ]
"......" Lãnh Tử Nguyệt trầm mặc không nói câu nào
[ Cho đến cuối cùng, người khổ nhất trong truyện này cũng chính là Lăng Hàn hắn, yêu mà không được đáp lại, còn giương mắt nhìn người mình yêu chết mà không làm được gì, cảm giác đó thật không