Lãnh Tử Nguyệt đứng canh trừng không bao lâu thì người hầu đã dẫn bác sĩ riêng của Tát Nặc Tư Hạ tới, đến cửa thì bị cô ngăn lại
" Tát Nặc điện hạ của các người đang có chuyện cần bàn với Tư Đồ Nặc Vũ, hơn nữa...tôi mới là người cần đến bác sĩ " Nói xong Lãnh Tử Nguyệt còn lấy tay chỉ chỉ hai dấu răng trên cổ mình
Nam nhân mặc đồ bác sĩ nhìn về hướng người hầu, thấy bọn họ gật đầu, hắn mới ra hiệu cho cô ngồi sang bên cạnh để băng bó
Sau khi băng bó xong, khoảng một tiếng sau, cánh cửa cũng mở ra, Tư Đồ Nặc Vũ bước ra ngoài, ánh mắt phức tạp nhìn cô
" Lãnh Tử Nguyệt, vào đây một chút "
Lãnh Tử Nguyệt không nói gì, thản nhiên bước vào ngồi đối diện hai người
" Chuyện gì? "
" Cô không định giải thích chút nào sao? " Tư Đồ Nặc Vũ nhíu mày
Lãnh Tử Nguyệt quay sang Tát Nặc Tư Hạ, chỉ thấy hắn cũng đang nhìn cô, ý nói là hắn cũng cần một câu giải thích
Lãnh Tử Nguyệt thở dài, suy nghĩ để sắp xếp câu trả lời hợp lý nhất
" Máu của tôi có tác dụng làm tăng tiềm năng sức mạnh của người khác...rồi Tư Hạ uống quá nhiều nên không hấp thụ hết được, suy ra Tư Đồ Nặc Vũ cần uống máu của anh để hấp thụ bớt,... chắc là vậy "
[ Kí chủ, ta nhớ là máu của nữ chính đâu có chức năng này đâu ]
' Là ngươi nhớ nhầm '
[……] Thật sao...? Để hệ thống xem lại.
Tát Nặc Tư Hạ cùng Tư Đồ Nặc Vũ cùng lâm vào trầm tư
Máu đặc biệt sao?...
" Thật ra cô là ai!? "
Lãnh Tử Nguyệt ngả người ra ghế, đôi mắt mông lung nhìn trần nhà
" Tôi cũng muốn biết tôi là ai "
" Cô tưởng tôi sẽ tin lời này cô nói hay sao, quên tất cả mọi thứ, chỉ nhớ mỗi tên? Cô tưởng tôi là đồ ngốc sao? "
Lãnh Tử Nguyệt lấy tay chống cằm, đôi mắt không cảm xúc nhìn về phía Tư Đồ Nặc Vũ, thanh âm lạnh lùng vang lên
" Tôi cần các người tin sao? "
Không gian lâm vào tĩnh lặng, Tát Nặc Tư Hạ thấy tình hình không ổn đành lên tiếng hòa giải
Hắn thấy cô bây giờ cùng với lần đầu tiên gặp thật sự khác nhau, giống như là hai người vậy
Một người ngốc nghếch, nhu nhược. Một người lạnh lùng hờ hững,.... thật sự là cùng một người sao?
" Được rồi, Nặc Vũ, nếu cô ấy muốn hại chúng ta thì bây giờ chúng ta đã không còn bình yên mà ngồi đây nữa rồi "
Tư Đồ Nặc Vũ nhíu mày nghĩ nghĩ, thấy cũng thật có lý liền không nói nữa, hắn hừ lạnh một tiếng rồi quay đầu sang phía khác
Tát Nặc Tư Hạ cũng chỉ biết thở dài trước tính cách trẻ con của bạn mình
" Em không cần để ý đến cậu ta, dù gì tính cách cậu ấy cũng rất trẻ con, không nên chấp "
Tư Đồ Nặc Vũ