Dạ Ảnh giả bộ đút tay vào túi, một lát sau rút ra ba cây kẹo chocolate quơ quơ trước mặt cô
Đôi mắt đầy nước của Lãnh Tử Nguyệt nhìn chằm chằm vào nó không rời mắt, Dạ Ảnh khóe miệng cong lên, bắt đầu dụ dỗ
" Nếu cậu không khóc nữa thì tôi cho cậu "
Ngay trong một tích tắc, Lãnh Tử Nguyệt vừa chớp chớp mắt một cái, mở ra, những giọt nước liền biến mất không trông thấy
Dạ Ảnh "......" Cái này cũng không khỏi quá lợi hại rồi...
Hắn bất đắc dĩ thở dài, nhét kẹo vào tay cô
Nhìn Lãnh Tử Nguyệt cầm cây kẹo mà cười vui vẻ, Dạ Ảnh bất giác nhìn cô cười dịu dàng
[ Cảnh báo!! Cảnh báo!! Chỉ số cảm xúc vượt quá sự cho phép, mong điều chỉnh lại ]
Dạ Ảnh giật mình đờ người ra, cả người bất giác hơi run lên
Hắn...làm sao vậy...?
Dạ Ảnh nhìn bàn tay nhỏ bé bên trong tay mình, đột nhiên buông ra, không nói một lời liền bỏ đi. ngôn tình hài
Lãnh Tử Nguyệt khó hiểu gọi hắn lại nhưng bị Dạ Ảnh vờ như không nghe thấy, không quay đầu lại, tiếp tục rời đi
' Hắn lên cơn gì vậy? '
[ Ai biết ] Hệ thống thở dài [ Con người quả là loài động vật khó hiểu mà ]
Nhìn ba cây kẹo trong tay, Lãnh Tử Nguyệt ngẩn người, miệng đáp theo phản xạ
' Hắn không phải người '
[......]
* Ở một nơi khác *
[ Dạ thiếu...]
' Gì? '
[ Ta cần nhắc nhở cậu, đây chỉ là thế giới trong tiểu thuyết, bọn họ cũng chỉ là một nhân vật được thiết lập sẵn trong đó, cho nên cậu tuyệt đối không được có tình cảm với bất cứ người nào ở đây ]
'.....'
[ Dạ thiếu!...] Thanh âm hệ thống trầm xuống
'...Biết rồi '
[ Để ta xóa bỏ cảm xúc cho cậu ]
'.....Ừ '
[ Xóa bỏ cảm xúc ________ Thành công ]
Dạ Ảnh lần nữa ngẩng đầu lên, đôi mắt vừa rồi còn hoang mang dần trở nên thờ ơ lạnh lùng, hắn xoay người quay trở lại chỗ cô
...
" Xin lỗi, để cậu đợi lâu rồi "
Lãnh Tử Nguyệt vừa ngẩng đầu lên đã thấy Dạ Ảnh đang chạy tới, mỉm cười với mình, mắt cô hơi híp lại, rồi cũng nở nụ cười đáp lại
" Có chuyện gì sao, đột nhiên lại chạy đi... "
" Không có gì, không có gì, chúng ta mau đi thôi " Dạ Ảnh xua tay rồi kéo cô đi
" Tư Hạ, cậu sao vậy?...Đợi tôi với, cậu đi nhanh vậy làm gì? "
Tư Đồ Nặc Vũ nhìn người sắc mặt âm trầm đi ở phía trước mà bất đắc dĩ thở dài, nhanh chóng đuổi theo
" Cậu dạo này lạ lắm nha, từ khi nào nhỉ?...À, đúng rồi, từ khi cậu gặp Lãnh Tử Nguyệt là bắt đầu như vậy rồi "
Tát Nặc Tư Hạ dừng lại, nhìn chằm chằm Nặc Vũ khiến hắn nổi da gà
" Ánh mắt đó là sao, tôi chỉ nói sự thật thôi mà "
Thu tầm mắt lại, Tát Nặc Tư Hạ lại tiếp tục đi về phía trước, mặc kệ