" À, quên không nói cho hai người biết " Vẻ mặt Lãnh Tử Nguyệt trở nên hào hứng, bọn họ cũng yên lặng ngồi nghe cô nói
" Dĩ Phong ca ca đồng ý hợp tác với chúng ta rồi, anh ấy cũng sẽ giúp anh trở thành vương huyết tộc "
Câu nói của Lãnh Tử Nguyệt như sét đánh ngang tai đối với hai người ở đây, Tư Đồ Nặc Vũ quay sang nhìn Tát Nặc Tư Hạ, gian nan nuốt một ngụm nước bọt
Mà càng đáng sợ hơm chính là, Dĩ Phong ca ca mà cô nói, cùng với người mà hắn và Tư Hạ nghĩ đến có phải là cùng một người hay không?
Nhắc đến chuyện này, lúc đó Dạ Ảnh cũng là ảo não buồn bực, hắn quen biết cô cũng được một thời gian rồi, nhưng mà một cái tên cô cũng không gọi hắn, mà Tát Nặc Dĩ Phong mới gặp được một lúc thì đã Dĩ Phong ca nọ ca kia, trong khi đó độ hảo cảm của cô bây giờ vẫn là hỏi chấm, hỏi chấm và hỏi chấm, cmn làm sao hắn biết là bao nhiêu, cục súc thiệt sự
Sắc mặt Tát Nặc Tư Hạ âm trầm
" Tát Nặc Dĩ Phong cho em gọi hắn như vậy? "
Lãnh Tử Nguyệt chớp chớp mắt " Chính anh ấy bảo tôi gọi như vậy "
Tát Nặc Tư Hạ nghẹn họng, không biết phải nói gì " Về sau không được gọi như vậy nữa "
" Tại sao? " Lãnh Tử Nguyệt khó hiểu
Cảm thấy tình cảnh sắp không ổn, Tư Đồ Nặc Vũ đành xen vào
" Cái chuyện này để sau đi, mà làm sao cô có thể để anh ta chịu hợp tác vậy? "
Lãnh Tử Nguyệt nhìn hắn, rồi chỉ cái máy ghi âm trong tay Tư Hạ " Nghe cái đó đi "
Cô đưa tay lên miệng ngáp một cái " Các anh làm gì làm đi, tôi phải đi ngủ đây "
" Ừ, được rồi, nghỉ ngơi trước đi "
Sau khi cô đi, sắc mặt Tát Nặc Tư Hạ cũng không có dịu xuống, cả mặt vẫn đen như đít nồi, Tư Đồ Nặc Vũ thở dài khuyên nhủ
" Tư Hạ, tính chiếm hữu của cậu cao quá rồi đó, Tử Nguyệt là người thiên hướng tự do thoải mái, cậu như vậy sẽ chỉ càng đẩy cô ấy ra xa thôi "
Tát Nặc Tư Hạ suy nghĩ về lời nói của bạn thân, hắn nhíu mày khó chịu
" Nhưng tôi không thích có người khác tiếp cận cô ấy "
Tư Đồ Nặc Vũ nhìn Tát Nặc Tư Hạ mà cười khổ
" Tôi thấy cậu nên nhanh chóng làm quen đi, trực giác mách bảo tôi, mọi chuyện không dừng lại ở đây đâu "
Đúng vậy, hắn có thể lờ mờ cảm nhận được, Lãnh Tử Nguyệt không phải là người có thể khống chế, cô không thuộc về bất kỳ ai, mà người khác... phải nương theo, vì cô mà thay đổi
Hắn cũng không biết tại sao mình lại có suy nghĩ như vậy, chỉ là...lần này người khổ có lẽ là người bạn đáng thương của hắn rồi
Thấy Tát Nặc