Thấy bầu không khí quá căng thẳng, Tư Đồ Nặc Vũ tiến lên cười nói
" Thật trùng hợp "
Dạ Ảnh cũng cười đáp lại " Trùng hợp thật, vậy cùng nhau vào đi "
" Ừm "
Vậy là bọn họ ở trong bầu không khí quỷ dị mà cùng nhau đi vào, kéo theo rất nhiều ánh mắt xung quanh, dù gì Lãnh Tử Nguyệt cũng rất nổi bật trong đó, một mình cô là nữ đi giữa ba nam sinh, nhan sắc còn rất chi là yêu nghiệt
Lãnh Tử Nguyệt thoáng qua thấy bóng dáng của nữ chủ, nhìn thấy ba người bên cạnh như không quan tâm mà lướt qua, cô cũng mặc kệ luôn, dù đang rất muốn gây sự một chút
Ái Nhĩ Lạc vừa nhìn thấy cô đã rơi vào hoảng loạn, không phải Lãnh Tử Nguyệt đang ở chỗ Đại vương tử hay sao, làm sao có thể ở đây được?
Cô ta một mạch chạy đến nơi không người, lôi điện thoại ra, goi Tát Nặc Dĩ Phong
Một giọng nói ngái ngủ lười biếng vang lên
" *Alo* "
" *Tại sao Lãnh Tử Nguyệt lại có mặt ở trường? " Ái Nhĩ Lạc vào thẳng vấn đề
" Tôi thả cô ấy "
" Tại sao? "
" Tôi thích "
" Anh....anh không giữ lời!! "
" Cũng đâu thể nói như vậy, đồ cô đưa tôi còn chưa có nhận kìa* "
Ái Nhĩ Lạc bị chặn họng, nhất thời không biết nên nói thế nào, trong thỏa thuận đúng là có nói một tay giao đồ một tay giao người, mà anh ta cũng chưa có cầm đồ
Ái Nhĩ Lạc cắn cắn môi " *Nhưng...nhưng anh cũng không thể thả cô ấy đi* " Giọng cô ta còn thêm vài phần nức nở
Đầu dây bên kia im lặng một chút, đến khi Ái Nhĩ Lạc tưởng Tát Nặc Dĩ Phong động tâm thì hắn đột nhiên lên tiếng
" *Hợp tác giữa chúng ta từ giờ hủy bỏ, tôi sẽ không giúp cô nữa* "
Ái Nhĩ Lạc kinh ngạc không thể tin, không tự chủ mà lớn tiếng " *Tại sao*!!? "
Đột nhiên bị hét vào tai, Tát Nặc Dĩ Phong nhíu mày, rốt cuộc bị mất kiên nhẫn, giọng chuyển sang lạnh lùng
" Cô hét cái gì, tôi không có điếc, với lại....tôi muốn gì còn cần lí do sao? " Nói xong, trực tiếp cúp máy
Ái Nhĩ Lạc nhìn điện thoại ấm ức không chịu nổi, cô ta bật khóc, từ trước đến giờ vẫn chưa có ai dám làm thế với cô ta, khi xuyên đến đây lại càng không, ở đây có cha mẹ bảo vệ cô ta...
Vừa nghĩ đến cha, Ái Nhĩ Lạc liền lôi điện thoại ra, vừa khóc lóc vừa cáo trạng, nói muốn ông trả thù cho mình, còn không quên thêm mắm dặm muối vô
Xong xuôi tất cả mới hài lòng cười đi về lớp
Lãnh Tử Nguyệt ngồi trong lớp không hiểu sao cảm thấy cả người lành lạnh, không tự giác rùng mình một cái
Dạ Ảnh từ nãy đến giờ vẫn luôn vô thức nhìn cô, thấy vậy liền nhíu mày hỏi
" Sao vậy? "
Lãnh Tử Nguyệt xoa xoa cánh tay đang nổi đầy da gà của mình, miệng lầu bầu
" Lại có người âm mưu muốn hại **trẫm** "
Dạ Ảnh không nghe rõ, ánh mắt khó hiểu nhìn cô, chỉ nhìn thấy cô xua tay nói không sao
Dạ Ảnh chỉ đành mang theo buồn bực trở lại chỗ ngồi