Editor: Tieen
Tô Mộc không trả lời hắn, điều khiển nhân vật trò chơi đi vào phó bản...
Tô Mộc dùng nhân vật trò chơi của Lăng Hạo bắt đầu quét phó bản, sau khi đồ ăn được đưa tới, Lăng Hạo thấy cô dường như không biết, có ý xấu một mình ăn hết.
Ăn hết cả hai phần cháo, nên no căng bụng nằm trên sô pha không muốn nhúc nhích.
Lúc này chuông cửa lại vang lên, dưới ánh mắt kinh ngạc của Lăng Hạo, nhìn thấy Tô Mộc xách một phần mì Ý và pizza đi vào.
Lăng Hạo: "..."
Vốn dĩ tưởng hắn chiếm tiện nghi, cuối cùng lại bị em gái mình hố nặng, bụng đã no căng đến khó có thể nuốt xuống, hắn chỉ có thể nhìn cô ăn.
Thời gian trôi qua, hắn nhanh chóng thấy đói bụng sau khi ăn hết cháo, sau đó phát hiện trong nhà không có gì ăn, mà mấy thứ Tô Mộc ăn còn thừa đều đem xuống lầu đút cho chó mèo hoang.
Đột nhiên hắn cảm thấy mình không bằng cả chó mèo...
Tô Mộc quét tới rạng sáng, Lăng Hạo nằm trên sô pha phía sau Tô Mộc, mệt nhọc trong chốc lát, tỉnh lại, liền nhìn thấy Tô Mộc quét phó bản, nhân tiện ồn ào kêu cô gọi đồ ăn cho mình.
Tô Mộc đánh đến có chút mệt mỏi, khi cô đi pha cho mình ly cà phê, Lăng Hạo đã ngồi xuống vị trí, đi vào phó bản.
Khi Tô Mộc ra tới, bưng một ly cà phê, đứng phía sau nhìn hắn đánh phó bản.
Trước khi ly cà phê của Tô Mộc nguội, hắn cũng đã quét xong phó bản.
Nhìn khen thưởng.
"CMN! Rốt cuộc ông đây cũng có thể ăn thịt!" Lăng Hạo nhìn ba chữ to Quảng Hàn Thiết, vui đến muốn khóc.
Hắn quay đầu, đôi mắt tỏa sáng nhìn Tô Mộc, ý tứ vô cùng rõ ràng.
//watt.pad/tieen2804//
Tô Mộc nhấp một ngụm cà phê, "Tiếp tục."
Lăng Hạo vẫn nhìn cô chằm chằm, không ra tiếng.
Tô Mộc lấy điện thoại ra, nhấn nhấn vài cái rồi giơ điện thoại lên, Lăng Hạo nhìn thấy combo KFC gia đình, lập tức cảm thấy thỏa mãn tiếp tục quét phó bản.
Sau nửa đêm cơ bản đều là Lăng Hạo quét, Tô Mộc ngồi một bên cầm giấy bút tính toán gì đó, sau đó liền nằm trên sô pha ngủ thiếp đi.
Cả đêm, Lăng Hạo quét ra được không ít.
Lăng Hạo nắm được phương thức, càng quét càng nghiện.
Chỉ là dường như quét ra một lượng nhất định, rồi làm thế nào cũng quét không ra nữa.
Trời vừa sáng, ánh mặt trời chiếu rọi, Lăng Hạo vươn vai, quay đầu nhìn lại.
Cô ngủ