Editor: Tieen
Đại học Triều Dương là một học viện trọng điểm ở thành phố B, mà Đại Lục Thần Vực có thể phát triển đến mức khiến cho trường học đều hỗ trợ tuyển chọn, có thể thấy được tầm ảnh hưởng sâu rộng của nó.
"Nhà đầu tư." Tô Mộc nhàn nhạt mở miệng, đập tan xúc động của Cửu Thiên Tuế.
Cửu Thiên Tuế: 【 ... Ký chủ, chúng ta còn có thể nói chuyện vui vẻ không? 】
Không phải nó chỉ giả làm người tự thuật, muốn thổi phồng sự hot hòn họt của game này sao...
Tô Mộc: "Chẳng lẽ không đúng?"
Một trò chơi có thể hot nhiều năm như vậy, không chỉ là bản thân trò chơi, mà còn dựa vào việc quảng bá trò chơi và các mối quan hệ khác nhau, mà tất cả những điều này đều đòi hỏi sự đầu tư.
Ông chủ của trò chơi này thật biết nhìn thời thế, lúc này chịu đầu tư, mới có thể đạt được càng nhiều ích lợi...
Cửu Thiên Tuế: 【 Ký chủ, tạm biệt. 】
Nếu không lại bị ký chủ làm cho nổ tung, nó không còn tâm tư đóng giả làm người tự thuật gì đó.
Tiến vào trường học liền thấy được lều trại đánh dấu của Đại Lục Thần Vực.
Thực sự chính là biển người...
"Chúng ta có 'cửa sau' không?" Lăng Hạo nhìn thấy một đội ngũ dài, muốn xếp hàng thì phải đứng rất lâu.
Hiện tại, anh chỉ muốn tìm một chỗ nằm, một ngày không nằm đủ mười hai tiếng đồng hồ, anh khó chịu.
"Đi xếp hàng." Tô Mộc nhàn nhạt nói.
Hàng ngũ này nhìn thì dọa người, nhưng tiến độ cực nhanh, chỉ bởi vì vẫn luôn có người tham gia xếp hàng, cho nên có vẻ thật đáng sợ.
Lăng Hạo mang theo ánh mắt kháng cự, dưới sự uy hiếp của Tô Mộc tham vào đội ngũ xếp hàng.
Anh vừa nghiêng đầu muốn nói chuyện với Tô Mộc, phát hiện cô đã đi tới lều che nắng bên kia nghỉ ngơi.
Lăng Hạo: "..."
Nói đồng cam cộng khổ đâu!?
Giận dữ cầm điện thoại gửi cho cô tin nhắn WeChat.
Bên kia, Tô Mộc nhìn thấy anh lại gửi một đống lải nhải.
Trả lời anh một câu: Xếp hàng.
Lăng Hạo: Anh đói!!!
Tô Mộc: Chịu đựng.
Lăng Hạo: Khi anh đói thì không có sức lực, không có sức lực mà lát nữa đến lượt anh sẽ không sức chơi game, không vượt qua buổi tuyển chọn, chỉ có thể phụ lòng tin tưởng của em gái.
Tô Mộc: Hử.
Không nói gì thêm, chỉ một từ, Lăng Hạo mới cảm thấy càng đáng sợ, anh vẫn nên ngoan ngoãn đi xếp hàng, không cần tìm em gái tạo cảm giác tồn tại, nếu không anh chết như thế nào cũng không biết.
Lăng Hạo: Em gái, anh sẽ