Editor: Tieen
Trong giờ ăn trưa, Lăng Hạo vừa bước ra từ trận thứ hai thứ.
Lấy điện thoại ra liền gửi tin nhắn cho Tô Mộc: Nhóc con, em ở đâu?
Lăng Hạo: Con nhóc thúi! Còn không mau ra tiếp giá.
Tay Kiếm Tiền Thiện Nghệ: Chờ ở cửa.
Lăng Hạo vừa thấy, lập tức chạy về phía cửa.
Vào lúc này, Tô Mộc từ chối lời mời cùng ăn trưa của Kinh Mặc, đi về phía cửa.
Từ xa đã nhìn thấy Lăng Hạo lười biếng dựa vào lan can, khuôn mặt tuấn tú tỏa sáng rực rỡ dưới ánh mặt trời.
Các cô gái đi ngang qua đều ôm chặt trái tim đang loạn nhịp, không thể không dán mắt vào anh.
Trong những tầng lớp ánh mắt Lăng Hạo lại nhận ra ánh mắt Tô Mộc, chuẩn xác bắt giữ bóng dáng nhỏ bé của cô.
Đồ lười biếng đứng thẳng, môi mỏng khẽ nhếch, khuôn mặt tuấn tú còn vương chút ấm áp của ánh mặt trời rực rỡ, làm say mê không ít cô gái.
"Cười, cười kìa, trời ơi, đẹp trai quá."
"Thật ấm áp, ấm tận tâm khảm, sao có thể cười đẹp đến như vậy."
"Rất muốn làm bạn gái anh ấy, giảm thọ mười năm cũng được."
"Đều tránh ra hết, đừng cản trở tôi chụp ảnh, chụp lưu lại liếm màn hình."
...
Tô Mộc đi về phía anh, còn anh thì đứng tại chỗ chờ Tô Mộc, ánh mắt nhìn cô giống như ngân hà lấp lánh, như thể cô chính là toàn bộ thế giới của anh.
Tô Mộc hoàn toàn không dao động đứng cách anh mấy mét, nhàn nhạt nói: "Đi."
"Con nhóc thúi, không thấy được anh đã rất đói, nhìn em giống như nhìn bữa trưa đi dạo sao? Còn không nhanh đưa anh đi ăn cơm." Lăng Hạo mang theo buồn bực, hung ác nói.
Ăn = toàn bộ thế giới.
"Không thấy được." Cô chỉ nhìn thấy anh ở chỗ này khoe khoang, không thấy gì khác.
Lăng Hạo: "..."
Được rồi, em gái chỉ biết chọc anh tức giận.
Không đáng yêu chút nào!
Lăng Hạo nhìn khuôn mặt trắng mịn khiến người ta muốn cắn một miếng, liền quay mắt đi chỗ khác, đúng, một chút cũng không, nhưng, yêu!
Lăng Hạo vòng tay sau đầu đi theo Tô Mộc cách xa nửa mét, miệng vẫn luôn lải nhải.
"Anh ở bên ngoài xếp hàng hơn nửa tiếng, xém chút nữa đã bị phơi khô, vậy em sẽ mất đi một người anh đẹp trai vô địch."
"Kỹ thuật anh giỏi như vậy, mà chiến đội DF không trực tiếp chọn