Editor: Tieen
Lăng Hạo vừa nhận lấy túi đồ trên tay Tô Mộc, một sức mạnh từ phía sau đánh úp lại, cả người không thể khống chế ngã ra ngoài cửa.
"Ầm." Một tiếng, cửa đóng lại.
Lăng Hạo đã ổn định cơ thể:!?
Biết rằng cô sẽ không dễ dàng buông tha mình như vậy, nhưng sao lại đá mông anh...
Anh không có sĩ diện sao?!
Lăng Hạo tức giận gõ cửa: "Con nhóc thúi, ít nhất cũng cho anh ăn cơm trưa chứ."
"Cơm trưa ở trong túi."
Giọng nói của cô cách một cách cửa vẫn có thể nghe loáng thoáng.
Lăng Hạo mở túi đồ ra nhìn.
Ách...
Một túi... thức ăn chó.
Còn có một con dao và một sợi dây thừng.
Kì lạ là anh vừa nhìn đã hiểu ý của Tô Mộc.
Cô muốn anh chọn một cách chết, muốn xuống dao hay treo cổ, hoặc là sống giống như chó.
"Em gái, em muốn nuôi chó sao? Nuôi loại gì vậy? Husky? Chó Shiba? Golden..."
Giọng của Lăng Hạo không ngừng vang lên ngoài cửa, bên trong Tô Mộc nhìn bữa ăn nóng hổi, bắt đầu ăn chậm rãi.
Sau khi ăn xong, cô nhận được điện thoại từ cha mẹ Lăng.
"Con gái, con và anh con có chuyện gì vậy?"
Cha mẹ Lăng hiển nhiên là nhận được cáo trạng từ Lăng Hạo, mà cha mẹ Lăng tương đối tin tưởng nguyên chủ, cho nên nghe giọng nói thì có thể biết ý cha mẹ Lăng là Lăng Hạo lại gây ra chuyện xấu gì.
Sau khi bị 'đá', đã hai năm anh vẫn chưa gượng dậy nổi, cha mẹ Lăng đối với anh hận sắt không thành thép.
Tuy rằng con gái cũng luôn ở nhà, nhưng so sánh như vậy thì con gái vẫn là áo bông nhỏ tri kỷ.
"Anh ta đánh nhau với người khác bị trả thù, dùng con làm lá chắn còn mình thì bỏ chạy." Tô Mộc nói lời này với giọng điệu bình tĩnh, nhưng vô cùng lạnh lẽo.
Bên kia, cha mẹ Lăng sửng sốt, nghe giọng điệu của con gái, đây là tức giận quá mức?
Nhưng mà cậu con trai này đang làm chuyện gì đây, mình đánh nhau, để em gái ra làm bao chắn.
"Ta trở về nhất định sẽ dạy dỗ thằng ranh con kia!" Ở đầu kia điện thoại, giọng nói tức giận của cha Lăng vang lên.
"Con gái