Editor: Tieen
Nhìn Tô Mộc đi lên lầu, đáy mắt Lam Duyệt hiện lên một tia không vui, lúc dời mắt nhìn về phía cha Bạch, liền ngoan ngoãn dịu dàng, dường như vô tình nói: "Thiếu gia hiện giờ đang tuổi thiếu niên, lão gia đừng tạo áp lực lớn như vậy, thiếu gia cũng chưa có bạn gái đâu."
"Tuổi trẻ nên phấn đấu nhiều, với giá trị con người của con trai ta, muốn cô gái dạng nào mà không có." Cha Bạch khí phách trả lời.
Lam Duyệt mỉm cười, đáy lòng chua xót.
Bản thân mình ở trong mắt cha Bạch, cũng chỉ là nữ nhân vì tiền mà đến thôi.
Mẹ Bạch dẫn chó đi dạo trở về nhìn thấy Lam Duyệt ở bên cạnh bồi cha Bạch, vẻ mặt đầy khó chịu, đem chó giao cho người hầu, lúc nhìn về phía cha Bạch, trên mặt nở một nụ cười quý phái.
"Lão gia, con trai đã trở lại rồi sao?" Giọng điệu toát lên phong thái nữ chủ nhân.
Lam Duyệt nghe bà khoe khoang, trong lòng thầm mắng, trên mặt lộ vẻ vô hại.
"Con trai ở trên lầu." Cha Bạch nhướng mắt, ôn tồn trả lời.
"Tôi mang sữa bò lên cho con trai, mấy ngày nay con trai thật vất vả."
"Ừm, đi đi."
Mẹ Bạch hăng hái cho Lam Duyệt một ánh mắt khoe khoang, sau đó đến phòng bếp cầm sữa bò đi lên lầu.
Lam Duyệt ngoài mặt bình thản, ở một bên nắm chặt tay lại, móng tay đều đâm vào thịt.
Người phụ nữ này cũng chỉ biết khoe chính mình có đứa con trai sao?
Ha hả....
Chờ bà vạch trần bộ mặt thật của cô , đến lúc đó xem các người còn có thể sống an ổn trên thế giới này hay không a!
Mẹ Bạch sau khi đem cho Tô Mộc ly sữa bò, tâm tình vô cùng tốt trở về phòng.
Tô Mộc uống sữa bò, ngồi ở trên sô pha, nhìn một chuỗi số hiệu trong máy tính trước mặt.
Ngón tay thon dài, trắng nõn tinh tế nhảy lên trên bàn phím, không bao lâu, liền xâm nhập vào máy tính của Phác Tiêu, quang minh chính đại để lại trên màn hình của hắn mấy chữ cái to.
Nhấp một ngụm sữa bò, có chút sữa còn dính lại trên đôi môi hồng của cô, ngón cái nhẹ nhàng lau đi.
Nhìn thấy dòng số hiệu liên tục nhảy trên máy tính, môi khẽ nhếch lên.....
–
Phác gia ở Đế Đô.
Phác Tiêu nhìn những chuỗi ký tự lớn màu đen trên màn hình máy tính