Editor: Tieen
Bạch Mạn Tinh không ngờ lại bị Lam Duyệt phản bội như vậy, ngu ngốc.....
Không cứu được nữa.
Cứ như vậy, Bạch Cập nhẹ nhàng phản công, không! Cô không cam tâm.
"Bạch Cập, mày dám thừa nhận mình là con gái không?" Bạch Mạn Tinh mưu toan đem Tô Mộc cột chung với cô, cùng nhau gánh chịu lửa giận của cha Bạch.
Cho dù chết, cô cũng muốn kéo Bạch Cập theo cùng!
"Làm càn!" Cha Bạch ánh mắt sắc bén nhìn về phía Bạch Mạn Tinh.
Bạch gia thật đúng là tàng long ngọa hổ, hai người này lừa gạt ông, đều là vì tài sản Bạch gia, nhưng so ra, sự phản bội của Bạch Mạn Tinh, càng vì làm ông tức giận hơn!
Cha Bạch biết, cậu "con trai" mà mình cưng chiều nhiều năm lại là con gái, mà vừa rồi tâm phúc ông vẫn luôn tín nhiệm nghe lời cô đưa máy tính bảng lên, ông liền biết, cô con gái này là một nhân vật tàn nhẫn.
Chỉ sợ trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, Bạch gia đã không còn là Bạch gia mà ông có thể làm chủ nữa.....
Cho nên, hôm nay bất luận là ai sai, cô cũng tuyệt không thể sai.
Cha Bạch nhìn Tô Mộc, mở miệng.
"Con trai, cha trách oan con, ta....."
"Cha, ngài gọi sai rồi, con là con gái." Giọng nói Tô Mộc bình đạm đánh gãy lời cha Bạch.
Mọi người: .....
Cô, cô dám thừa nhận!!!
Ở tình thế như vậy, cô còn thừa nhận!
Bạch Mạn Tinh cũng sửng sốt.
Mẹ Bạch càng choáng váng hơn, liền cho cô ánh mắt ám chỉ.
"Con trai", chúng ta thắng rồi, lúc này con còn thừa nhận làm gì?
Cha Bạch khan cổ nói: "Cái gì?"
Tô Mộc lặp lại một lần nữa lời vừa rồi.
Cha Bạch càng nghĩ kĩ hơn, cô dám thẳng thắn thừa nhận như vậy, cô đủ tin tưởng ông không thể lay chuyển được cô sao?
Mấy ngày ông bị thương, tình huống ở tổ chức ông hoàn toàn không biết, chẳng lẽ.....
So với ông tưởng tượng, chỉ ngắn ngủi mấy ngày, cô đã nắm giữ được Bạch gia!?
Đầu óc cha Bạch xoay chuyển nhanh chóng, ngay lập tức đưa ra quyết định.
"Chuyện này tạm thời gác lại một bên, còn hai người phản bội Bạch gia này, đem ném xuống biển cho cá ăn!"
"Lão gia, tôi oan uổng quá, lão gia! Tôi....." Lam Duyệt khóc lóc như