Editor: Tieen
"Cha, cha không có say, không có say...... " Cha Bạch vẫn luôn không ngừng nhấn mạnh câu này.
Thời điểm mẹ Bạch từ trên lầu đi xuống, cha Bạch vẫn nỉ non như cũ.
"Con, con gái, con nghỉ ngơi đi, mẹ sẽ chăm sóc cho cha con." Trên mặt mẹ Bạch tràn đầy ý cười, con gái bà hiện tại đã quản lý Bạch gia, sao có thể làm mấy chuyện vụn vặt này, cứ để cho bà.
"Được." Tô Mộc gật đầu, đang muốn bước đi, ánh mắt liền rơi trên người Lam Duyệt.
Cả người Lam Duyệt cứng đờ, toàn bộ cơ thể giống như máy móc, không dám nhúc nhích.
"Ngày mai nói cho cha tôi, để ông trở lại tổ chức."
"?" Lam Duyệt nghi hoặc, cái gì? Kêu, kêu bà nói cho lão gia?
Bà chưa kịp lấy lại tinh thần, Tô Mộc đã lên lầu.
Mẹ Bạch cũng sửng sốt, trừng mắt liếc nhìn Lam Duyệt một cái: "Còn không chạy nhanh chiếu cố lão gia, hừ!" Giọng nói kiêu căng ngạo mạn, sau đó liền đi trên lầu.
Lam Duyệt cúi đầu, tức giận đến cả người run rẩy, trì hoãn một hồi lâu, lúc sau một lần nữa ngẩng đầu, ngoại trừ đáy mắt tràn đầy hận ý, sắc mặt đã là khôi phục bình thường.
Bà nhịn!
Nhất định phải nhẫn nhịn đến khi con bà sinh ra.
Cúi đầu vuốt ve bụng, nhất định phải là con trai!
Mẹ Bạch vào phòng Tô Mộc, liền bắt đầu lải nhải: "Con à, con vừa mới nói vậy là ý gì? Để cha con một lần nữa quản lý Bạch gia, con cũng không nên ngu ngốc vậy chứ, thật vất vả lắm mới nắm đồ vật trong tay, làm sao có thể trả lại được? Còn nữa, nếu đến lúc đó cha con đuổi chúng ta đi thì sao, chúng ta....."
"Mẹ, người không phải vẫn luôn muốn đi du lịch ở nước K sao?" Tô Mộc từ máy tính bảng ngẩng đầu lên.
"Ừm, đúng vậy." Đột nhiên hỏi một câu này, làm mẹ Bạch có chút không phản ứng kịp.
Đột nhiên hỏi cái này làm gì?
"Con cho người vé máy bay, khách sạn cũng đã an bài sẵn, người vui vẻ đi chơi một chuyến."
"Đột ngột như vậy, con gái, con có phải có tính toán gì hay không?"
"Phải."
"Vậy được, nếu mẹ ở chỗ này sẽ gây trở ngại cho con, mẹ rời đi một khoảng thời gian cũng tốt."
Mẹ Bạch cũng ý thức được, bởi vì trong suy nghĩ của bà, chỉ cần Bạch Cập tốt, chính bà mới có thể sống tốt, bà đơn giản chỉ rời đi một khoảng thời gian, cũng là đi chơi, không có gì chịu không nổi.
Ngày hôm sau, Lam Duyệt đem