Editor: Tieen
Chỉ là, Tô Mộc rõ ràng là người bị nhằm vào nhưng thậm chí ngay cả một ánh mắt cũng lười cho cha Phác.
Cô không nói gì, Đường Tuyết lại kêu người hầu cầm ảnh chụp lại đây.
"Bác trai Phác, những bức ảnh này, ngài giải thích như thế nào?"
Cha Phác nhìn người hầu đưa ảnh chụp lại, đều là hình ảnh thân mật của Phác Tiêu và Bạch Mạn Tinh, tức giận đến mức suýt chút nữa nhồi máu cơ tim.
"Chát ---" Một tiếng tát lớn vang lên.
Bạch Mạn Tinh choáng váng ôm khuôn mặt bị đánh.
"Giỏi lắm, uổng công Phác gia chúng ta đối xử với mày như con gái, mày lại ngấm ngầm dụ dỗ Tiêu Nhi."
Mẹ Phác vừa tức giận vừa đau lòng.
Như thể đã quên mất mới vừa rồi mình còn nắm tay Bạch Mạn Tinh và gọi cô là cháu gái?
Xung quanh đều là những người tinh ý, nhìn vợ chồng bọn họ kẻ xướng người họa, chỉ cảm thấy thật buồn cười.
Đây có phải là Phác gia mà bọn họ biết hay không?
Ai ~
Khuôn mặt Phác Tiêu nóng lên, kỹ năng diễn xuất ăn ý của cha mẹ, còn có ánh mắt đám người Đường lão, đều làm hắn cảm thấy nóng rát.
Sắc mặt đình trệ, sau đó nói: "Cha, mẹ, chuyện này vẫn là để con giải thích với Đường lão."
Là một người đàn ông, hắn dám làm dám chịu!
Phác Tiêu kéo Bạch Mạn Tinh qua, thẳng thắn thừa nhận mối quan hệ với Bạch Mạn Tinh: "Đường lão, là con đã phụ Đường Tuyết, ngài muốn trách tội, liền trách tội con đi!"
Giờ phút này hắn thẳng thắn như vậy làm cho Tô Mộc phải liếc qua nhìn xem, lâu như vậy, cũng chỉ có lúc này cô cảm thấy người này thuận mắt.
"Như thế, là ta ép buộc cậu, hôn ước cậu cùng Tuyết Nhi giờ liền hủy bỏ, ta mệt mỏi, lão nhị, đưa bọn họ rời đi." Nghe không ra trong giọng nói Đường lão ẩn chứa điều gì.
Nhưng không có xé rách mặt, vẫn còn tốt.
"Vâng, thưa cha." Nhị gia đưa ba người Phác gia và Bạch Mạn Tinh ra ngoài.
Tô Mộc cùng Đường lão và Đường Tuyết chào tạm biệt, Đường Tuyết tiễn cô ra.
"Bạch Cập, cảm ơn cô." Hôm nay Đường Tuyết cảm thấy thổ khí dương mi (*), thể xác và tinh thần đều sảng khoái.
(*) Thổ khí dương mi: mặt mũi nở nang, sáng sủa, nở mày nở mặt để chỉ người lúc đắc ý.
"Không cần khách sáo." Tô Mộc trả lời.
"Nếu có điều gì có thể giúp trong tương lai, hãy nói cho tôi biết." Đối với lần đầu tiên gặp mặt Bạch Cập, cô có cảm giác rất an toàn, Đường Tuyết cảm thấy không thể tin được.
"Ừm."
"Cô đi thông thả." Đưa Tô Mộc ra cửa.
"Bạch Cập, tôi đưa cô về nhà." Phía sau Hàn Chí cũng đi ra cùng, nhìn bóng dáng cô dần tiến vào bóng tối