Editor: Tieen
Sau khi Tô Mộc ra khỏi tướng quân phủ, phát hiện không có người đuổi kịp, cô vẫn cảnh giác nên trốn một đoạn thời gian.
Tô Mộc âm thầm nhìn chằm chằm vị trí tướng quân phủ, phát hiện khói đã dày đặc cuồn cuộn, trận lửa ở tướng quân phủ lan tràn cực nhanh, mà những quan binh đó đứng nhìn tướng quân phủ bị lửa lớn cắn nuốt, không có một người đi dập tắt trận lửa này.
Tướng quân phủ, cũng theo biển lửa lớn hoàn toàn biến mất trước mắt mọi người.
Trên phố đồn đại, thiếu tướng quân Vân Lâm và đại tướng quân, đều bị trận lửa lớn này thiêu chết.
Vân gia, diệt vong rồi.
Tô Mộc thủ bên ngoài, quan binh dường như đã xác nhận Vân Lâm cùng đại tướng quân đều chết trong biển lửa, đều rút lui khỏi phủ đại tướng quân.
Chỉ còn lại phế tích của bức tường do trận lửa đi qua.
Lúc này đây, không cần nhảy tường, từ bên hông bị đốt trọi kia mà đi vào, mở cửa ra, một mùi khét xông vào mũi, cô bịt mũi lại đi về phía trước, tro bụi bay bám quanh người.
【 Ký chủ, cô cho rằng Vân Lâm chưa chết sao? 】Cửu Thiên Tuế nhìn Tô Mộc còn đang nghiêm túc tìm kiếm như vậy, nghi hoặc hỏi.
"Hệ thống đần độn." Nếu đối tượng nhiệm vụ đã chết, mi sẽ không hét lên sao?
Cửu Thiên Tuế:【 ... 】
【 Ký chủ muốn biết Vân Lâm trốn ở chỗ nào không? Đổi tích phân, hệ thống sẽ thông báo cho. 】
"Không cần." Tô Mộc bước vào giữa đống phế tích chủ trạch kia.
"Rắc ——" Một tiếng, cây cột bên người lung lay đổ xuống dưới, lại là một trận khói bụi lan tràn.
"Gâu gâu gâu..." Tiếng chó sủa yếu ớt truyền đến.
Tô Mộc lắng tai nghe, xác định phương hướng.
"Gâu gâu gâu..." Lại là một trận tiếng chó sủa.
Xác định được địa điểm, Tô Mộc ngồi xổm xuống, vị trí này thật ẩn khuất, ban đầu là một bàn trà, bên trên còn có bàn trà bị thiêu hủy, cùng phế tích của chén trà và ấm trà..
Cô dùng tay đẩy đống đổ nát bên trên ra, gõ gõ vị trí dưới chân, phát hiện là một khoảng không.
Dùng tay sờ soạng một phen, đem những thứ che giấu phía dưới xốc lên.
"Gâu gâu gâu... Oẳn oẳn ~" Trong lỗ trống vuông vức này...
Là Cửu Huyền, mà bóng người tối đen như mực bên cạnh Cửu Huyền...
Là Vân Lâm!
Tô Mộc duỗi tay xem xét hơi thở của hắn, thật suy yếu, Cửu Huyền ủy khuất nhìn Tô Mộc,