(Chương sau mình sẽ làm phiên ngoại cho ba Hạ nha,thế giới này kết thúc rồi á,???? mình được xét nghiệm là âm tính nhưng vẫn phải cách ly để đảm bảo mn ạ,trong này ổ điện sạc có hạn nên mình sài điện thoại rén lắm)
_______________
Khác với hai người Hạ Hầu Khiêm đang tận hưởng chuyến du lịch xa hoa lãng mạn nơi biển đảo,thì những người còn sót lại ở Thượng Hải vẫn đang trong tình trạng lo sốt vó đủ thứ mọi chuyện,ba Hạ sức khoẻ vẫn cực kì tốt nên Hạ Hâu Khiêm trực tiếp đẩy toàn bộ công tác lên trên người ông,sau đó liền dắt theo ý trung nhân đi du ngoạn khắp nơi.
Hạ Hầu Yến kể từ khi nghênh đón vị "oan gia" kia trở về đến nay đã tròn ba tháng,thời gian đầu nàng thực sự rất ghét cô ta.
Dựa vào cái gì lại hơn nàng nhiều đến vậy chứ? vẻ mặt đó là sao? khinh thường nàng không giỏi bằng ả à? chính vì những lẽ đó mà Hạ Hầu Yến chưa bao giờ cho Trương Nhược Vũ sắc mặt hoà nhã, gặp mặt không cãi nhau thì đã đội ơn trời phật ông bà rồi,nhiều lần hẹn nàng dạo phố nàng đều viện cớ từ chối.
Sau cùng lại không chịu nổi cảnh cô ta kiên trì mời gọi,tựa như tấm keo da ch*ó kéo mãi không đứt vậy,Hạ Hầu Yến đầu óc vốn thông minh từ nhỏ nên chỉ trong chốc lát đã nghĩ ra cách giải toả muộn phiền của bản thân mình.
Tuy có hơi xấu nhưng hoả là do Trương Nhược Vũ châm mà,chịu trách nhiệm không phải cô ta thì còn ai vào đây nữa? Hạ Hầu Yến nàng mà phải sợ cô ta sao?
Khuôn mặt vũ mị xinh đẹp nhanh chóng nhếch môi,nở nụ cười xấu xa đầy ẩn ý,hai mắt đẹp hơi híp lại khẽ chớp vài cái lấy lẹ,chiếc lưỡi đinh hương liếm nhẹ viền môi đỏ mềm.
Ngón tay tinh sảo quấn ngịch lọn tóc xoăn uốn,hơi ngiêng đầu nói "Chẳng phải muốn mời tôi dạo phố sao? được thôi,tôi thành toàn cô.
Chỉ mong đến lúc thanh toán đừng tức giận đến méo cả mặt là được haha! ".
truyện ngôn tình
Đúng vậy a,âm mưu mà Hạ Hầu Yến nàng nghĩ ra đó chính là mua sạch toàn bộ những món trang sức,quần áo đắt tiền ở trung tâm Thượng Hải xem đến lúc đó cô ta có hối hận hay không? cho chừa cái thói lần sau đừng tùy tiện rủ con gái nhà người ta đi mua sắm nữa,mặc dù chỉ mới dự mưu nhưng đã cảm thấy phải chi ra rất nhiều tiền,thực sự nàng còn dự phòng một số tiền lớn trong ví nữa,hoạ may đến lúc đó cô ta hối hận bỏ về thì nàng cũng không bị mất mặt.
Thế nhưng chắc là sẽ không đến mức đó đâu nhỉ? đường đường là đại tiểu thư nhà Bộ Trưởng nếu làm vậy thật thì mất mặt lắm.
Ông bà thời xưa có câu "Ghét của nào trời trao của đó" qủa đúng là vậy,chạy sao cho khỏi trời nắng hả Hạ Hầu Yến tiểu thư ơi!
Ngay buổi sáng lúc nàng còn đang mơ màng mộng đẹp vùi mình trong chăn ấm nệm êm, thì đã nghe thấy tiếng thông báo có người tới tìm nhưng nàng không quan tâm.
Đùa gì thế? đang ngủ ngon lành thì dậy làm cái gì hả? có gì vui ngoài kia sao? ai tới tìm tới thì mặc kệ họ chứ liên quan gì đến nàng??? đóng cửa không tiếp rồi lại lăn ra ngủ say như chết
Ta chính là không thích mở đấy,xem cô ta làm gì được nào? giết nàng chắc?
Nhưng có vẻ nàng đã vô tình quên mất đầu óc Trương Nhược Vũ há liền chịu thua đơn giản như vậy? nếu thật thì tên cô nên viết ngược lại là vừa rồi đấy, tháo chiếc băng ghim trên tóc xuống thực hiện động tác nhất mực lưu loát,giống như đã từng thử qua vô số lần vậy,trông cực kì quen thuộc,rất nhanh cánh cửa ngay sau đó lập tức mở ra.
Nhắc đôi chân dài đi vào, khoanh tay nhìn tới tiểu cô nương đang cuộn tròn trong chăn kia, bộ dáng hiện tại trông chẳng khác gì một con ấu trùng trong kén cả,đáng yêu nghịch ngợm vô cùng,Trương Nhược Vũ không biết đang suy nghĩ điều gì mà bất chợt cười khẽ vài tiếng,dù là nữ nhân nhưng khuôn mặt nàng lại mang đậm vẻ tuấn tú anh khí ngời ngợi của đàn ông con trai.
Hoàn toàn giống hệt với dung mạo của cha cô, tính tình cũng cứng rắn cương liệt y hệt nhau.
Vốn dĩ chỉ định nằm thêm chút để trêu tức cô ta kết qủa nàng lại thực sự ngủ say mất,ngay cả khi chăn bị vén ra hoàn toàn vẫn không hề hay biết gì cả,hôm nay nàng mặc áo sơmi hoạ tiết cúc nhỏ ngắn tay màu sắc tươi sáng,kết hợp với vày dài tới gối màu đen,mái tóc dài thắt thành hai bím to xinh,hàng mi cong khẽ run theo từng nhịp thở.
Không còn dáng vẻ chanh chua đanh đá hay hung tợn dữ dội,nàng an tĩnh nằm ngủ một cách ngoan ngoãn, khiến ai kia ngồi trên giường nghiêm túc chăm chú ngắm nhìn đến say mê,bên miệng treo lên nụ cười tươi hạnh phúc mà đưa tay vuốt nhẹ khuôn mặt trắng mềm của nàng ta,nghiêm túc hôn phớt qua bờ môi nhỏ nhắn xinh đẹp.
"Hạ Hầu Yến! tỷ thích muội rất nhiều! " Trương Nhược Vũ thì thào nói,nhưng cô tuyệt nhiên lại không phát hiện được bàn tay còn để trong chăn kia đang từ từ nắm lại,minh chứng cho việc Hạ Hầu Yến căn bản đã thức từ nãy giờ rồi.
Chỉ một câu nói nhưng lại khiến nội tâm nàng cuồn cuộn sóng trào, không nghe lầm thật đấy chứ?? Trương Nhược Vũ cô ta thế mà lại đi thích nàng?? đã vậy còn tỏ tình nữa chứ!!
Tâm trí nàng lúc này thực sự vô cùng rối bời, giờ nàng nên làm cái gì bây giờ? từ chối cô ta sao? nếu nói rồi thì liệu Trương Nhược Vũ có buồn hay không a? chẳng may nghĩ quẩn thì đám người Trương gia lại chạy tới đòi mạng nàng à? rốt cuộc thì nên làm cái gì bây giờ!!!
Hai nữ nhân trên giường,một người ngắm một người giả ngủ,bầu không khí trong lúc vô tình liền trở nên ám muội mờ ám,dần già từ trong thâm tâm hai người gieo xuống mầm giống cảm xúc sẽ nở rộ rạng rở trong tương lai.
Mà chính hai người cũng không nhận thức được rằng,chuyện tình của cả hai ở đời sau và hai cặp nam nhân kia lại trở thành nguồn cảm hứng và động lực chống lại nạn phân biệt giới tính cực kì nổi tiếng,tạo nên giai thoại có một không hai ở bến Thượng Hải này.
Bên này chuyện tình của phó quan Lý Khắc và cậu chủ Thanh Bang Thái Ngạc Phú, đã hoàn toàn phá tan lớp rào chắn phòng ngự mà tiến đến yêu đương ngọt ngào.
Một tháng thời gian không ngắn không dài,nhưng đủ để Lý Khắc nhận thức lại lần nữa mà xác định tình cảm của bản thân mình.
Xã hội phản đối hắn mặc kệ,họ chỉ được cái miệng lưỡi lắt léo chứ thực chất có làm gì được hắn đâu?? phản đối thì thế nào hả? hắn chỉ biết và nhận thức một điều rằng bản thân mình yêu Thái Ngạc Phú thế là đủ rồi,còn việc xã hội có chấp nhận hay không thì có liên quan gì đến hắn,họ cũng có nuôi hắn đâu!
Thế là *thẳng nam* Lý Khắc chính thức bước lên con đường c*ường thụ nằm dưới không lối về,tính tình so với trước qủa thực dịu dàng hơn hẳn nhưng tuyệt nhiên sẽ không cưng chiều theo ý Thái Ngạc Phú,cả hai cùng nhau vui vẻ hạnh phúc mới là thứ quan trọng,cần thiết nhất cho một mối quan hệ.
Bên nhau được khoảng một tuần thì Thái Ngạc Phú đề nghị cùng mình trở về ra mắt,Lý Khắc không kịp suy nghĩ liền gật đầu đồng ý.
Thế nhưng tới lúc Thái Ngạc Phú ăn mặc bảnh bao đeo kính gọng vàng,lịch sự các thứ thì Lý Khắc lại hoàn toàn trái ngược,bộ quân phục quân đội đặc trưng chân đi ủng da đen,bên hông đeo súng mím môi lạnh lùng.
Hoàn toàn bày ra bộ dáng cao ngạo lạnh lùng,dù không làm gì nhưng khuôn mặt vẫn thể hiện rõ điều đó.
Thái Ngạc Phú co giật khoé môi mà phun tào trong lòng,m*ẹ nó vị ca ca này rốt cuộc có nhớ mục đích ngày hôm nay tới nhà gã là cái gì không?? ra mắt gia đình chồng! là ra mắt gia đình chồng a!! Trường bào đâu sao không mặc mà lại!.
trông có khác gì chuẩn bị tới nhà hắn gây rối không cơ chứ!!! tính tịch thu gia sản hay gì đây??
Lý Khắc tuy không phải lần đầu yêu đương nhưng ra mắt gia đình thì lại là lần đầu tiên, hắn cơ bản chỉ nghĩ rằng mặc sao cho lịch sự, và thể hiện được sự tôn trọng dành cho tiền bối đằng nội mới là quan trọng nhất,mà bộ quân phục này chính là thứ đã thay đổi cuộc đời hắn nên đặc biệt trân trọng.
Ánh mắt nhu tình đầy ý cười thoáng qua,nhìn sang Thái Ngạc Phú nhẹ giọng nói "Đi thôi,tới gặp ba đệ!"
"Vâng" Thái Ngạc Phú theo bản năng mà đỏ mặt hắng giọng đáp.
Thanh Bang tại Thượng Hải từ cuối thời phong kiến đã bắt đầu hình thành rồi,trãi qua thêm vài chục năm đã trực tiếp hình thành thế lực lớn giống như hiện tại,huynh đệ trãi dài khắp nơi đô thành!