Tắt điện thoại lúc sau,Mễ Lạc Tranh toàn thân khó chịu mà lui về phía sau dựa lưng vào tường, cổ khí lạnh trên gạch truyền đến đối nghịch với lửa nóng trong cơ thể khiến cậu không nhịn được mà toàn thân run rẫy.
"Cảnh! Cảnh thúc chúng ta làm sao bây giờ?" cố ý bỏ qua mục đích thật sự của bản thân nước mắt lưng tròng mà ngẫng đầu nhìn y,bày ra bộ dáng tiểu bạch thỏ yếu ớt đáng thương cần người bảo hộ.
Mùi hương kích tình nồng đậm bao trùm khắp căn phòng,bầu không khí trở nên ái muội hiếm thấy khiến hai người trong lòng vốn có ý đồ trở nên ngo ngoe rục rịch.
Cố tình cậu lại tỏ vẻ ngây thơ không rành thế sự,câu hỏi tưởng chừng rất đơn giản nhưng Thượng Quan Cảnh nghe nói song lại trưng ra bộ mặt khác thường,y ngước mắt sâu kín đầy thâm ý nhìn cậu một cái.
"Triển thiếu gia không cần lo lắng,việc lúc nãy đợi khi về nhà tôi sẽ giải thích với a Hiên thay cho cậu" Thượng Quan Cảnh hơi gồng thân mình lạnh nhạt nói rồi lại trở về ghế sofa bắt chéo chân, ánh mắt mang theo tia nóng khó dò dừng ở trên người cậu mà đánh giá,quan sát thật kĩ "đứa con" tương lai này.
Tuổi tác vẫn còn qúa nhỏ chưa tròn 18 tuổi, tại trên khuôn mặt tinh sảo xinh đẹp ấy vẫn còn nhiều nét trẻ con ngây thơ đơn thuần,khắp người tràn ngập hơi thở thanh xuân sạch sẽ,vô cùng có tính công kích mang đến cho người ta cảm giác về mối tình đầu thời niên thiếu.
Cặp mắt to tròn hắc bạch phân minh,nhưng tròng đen chiếm nhiều lại ngập nước sáng bóng như thủy tinh.
Chỉ riêng đôi mắt dụ hoặc đẹp đẽ đó đã khiến người ta khó lòng ghét bỏ rồi,hơn nữa thiếu niên lại đang tới kì phát tình mị lực tăng lên gấp bội,khuôn mặt hiện rõ vẻ thấp thỏm mê mang vô tội mà nhìn y.
Lớp áo sơmi bởi vì dính ướt mà dán sát vào người,xuyên thấu bên trong là thân thể no mềm trắng nõn,cần cổ thon dài trang nhã vòng eo tinh tế nắm gọn trong vòng tay,từ trên xuống dưới qủa thực không có chỗ chê.
Thiếu niên này đích thị là một bảo bối!!
Thượng Quan Cảnh phần dưới chợt cảm thấy bắt đầu trướng đau,cổ họng khô khốc khó khăn mà di dời tầm mắt.
"Ăn chơi cũng phải có giới hạn chừng mực, hơn nữa cậu đang tới kì phát tình còn dám một mình tới đây? nếu gặp người xấu thì bây giờ ra sao hả?" ngữ điệu y nghiêm cẫn,cau mày cảnh cáo Mễ Lạc Tranh.
"Cảnh! Cảnh thúc! cháu nóng.
.
khó chịu qúa" mặc kệ câu hỏi của y Mễ Lạc Tranh vẫn cứ tiếp tục giả khờ mà thấp giọng kêu rên,hai bàn tay đặt trên cổ áo bắt đầu bứt rứt muốn cởi.
Y cảm thấy bản thân sắp không chịu đựng được nữa muốn đứng dậy rời đi,nhưng nếu để cậu ta một mình ở lại nơi này hay giao cho người khác đều không yên tâm.
Thần sắc trên mặt khó lòng bình tĩnh nổi,hơn nữa bản thân không thể giúp đành lấy điện thoại ra gọi cho Thượng Quan Hiên,thế nhưng kì lạ thay lại là không liên lạc được! hơn mười lần rốt cuộc mất hết kiên nhẫn mà ném sang một bên.
Lí trí mách bảo y là không thể nào nhưng thân thể lại cố tình không chịu đầu não chi phối,y cảm thấy mình sắp điên rồi,nếu kì phát tình đầu tiên trong đời mà lại chích thuốc ức chế thì cơ thể sẽ bị ảnh hưởng nghiêm trọng.
Rất không an toàn,tuyệt đối không thể dùng,nhìn tới thiếu niên đang đau khổ nằm trên đất kia mà nặng nề thở,rất không tình nguyện mà đứng dậy vào nhà tắm.
Mễ Lạc Tranh thấy y không để ý đến mình liền khó chịu trong lòng,nhưng cũng không trách được bởi thân phận cả hai ở thế giới này dù sao cũng có chút đặc thù mà.
Làm bộ muốn trốn mà chạy tới bên cửa vặn vặn vài cái nhưng đều không ra,đường ra bị chặn y lại trốn tránh không quan tâm cậu,tạm thời có lẽ là chưa nghĩ ra cách giải quyết nhưng cũng sẽ không vì vậy mà lơ là,bỏ qua cơ hội tối nay lần sau muốn làm sẽ rất khó khăn,cậu cần phải đánh nhanh rút gọn mới được.
May mà cậu chưa thực sự kết hôn,hôn ước hai nhà chỉ đơn giản là do trưởng bối trong miệng hứa hẹn với nhau mà thôi,nó không có bất kì giá trị pháp lí nào nhưng cố tình là họ hàng hai nhà ai ai cũng biết lan truyền bao năm đã lâu.
Thượng Quan Cảnh thân là trưởng bối lại càng khó khăn hơn nữa,vị hôn phu của con trai hắn như thế nào liền động vào đây? tấm rào chắn tâm lí "hôn ước" này nhất định phải phá càng sớm càng tốt.
Ra không được,vô không song vậy tại sao phải nhẫn nhịn chứ? hai người cũng có ai kiếp trước là hoà thượng đâu? Mễ Lạc Tranh suy nghĩ làm liều một phen,dù sao cũng không chết được còn nếu thành thì vạn sự dễ tính rồi.
Nhìn khắp căn phòng được bài trí xa hoa diễm lệ một lượt, rồi lại nhìn chằm chằm tới cánh cửa nhà tắm vừa đóng kín kia,cậu cũng không có ý định phá cửa xông vào, mà nhất định phải khiến cho nam nhân kia tự động chui ra nạp mạng.
Khẩn trương chốc lát liền đánh ý tới bình thủy tinh chứa đầy nước trên bàn,cặp mắt sáng lên cậu đứng dậy đi nhanh về phía nó.
Không nói hai lời trực tiếp động thủ,thả từ trên cao xuống khiến nó vỡ tan cậu phối hợp hô lên thất thanh.
"Xảy ra chuyện gì vậy?"Thượng Quan Cảnh nghe tiếng động mạnh liền lo lắng từ trong nhà tắm chạy ra xem,do vội nên toàn thân giờ phút này chỉ quấn mỗi khăn tắm ngang hông còn thân trên thì để trần toàn bộ,khắp cơ thể lấm tấm vệt nước đua nhau chảy dài,cởi bỏ âu phục dù bớt đi phần nào khí thế nghiêm nghị nhưng lại càng khiến người ta si mê.
"Cậu không sao chứ?" y dang tay đỡ cậu dậy ngữ điệu hơi chuyển ôn nhu nhàn nhạt hỏi.
"Khó chịu qúa! " Mễ Lạc Tranh toàn thân nóng rực dựa sát vào người y,tiếng nói ngoài ý muốn mà trở nên mềm mại đáng yêu hệt như đang khẩn cầu vậy.
Thượng Quan Cảnh còn chưa kịp phản ứng thế nào, thì sự khác thường trên người thiếu niên càng trở nên kịch liệt.
Đặc biệt sau khi ngửi thấy mùi hương, dường như cỗ khí nóng trong người càng bốc hỏa hoàn toàn không phải chỉ có chút kỳ lạ như trước.
Đến trình độ này còn không hiểu sảy ra chuyện gì thì chỉ có đồ ngu mà thôi, Thượng Quan Cảnh tối mắt không kiềm chế được,lúc này rất nhanh đã mất đi lí trí bàn tay đặt trên eo cậu bắt đâu vuốt ve nắn bóp.
"A! Cảnh! Cảnh thúc làm cái gì vậy?! không được! " cậu nổ lực vùng người muốn đi nhưng Alpha vốn mạnh,cộng thêm cậu đang tới kì động tình cơ thể yếu ớt,tránh không được còn bị y ôm chặt vào người.
"Chẳng phải vừa than khó chịu sao? để tôi giúp cậu còn tốt hơn so với việc về nhà tiêm thuốc ức chế đó! " Thượng Quan Cảnh giờ phút này đã không còn tỉnh táo,y ghé sát tai cậu trầm thấp dụ hoặc nói.
"Đây là vì muốn tốt cho cậu thôi! ngoan ngoãn một chút! " bàn tay hư hỏng bắt đầu từ trên eo vu*ốt ve mò lên tới ng*ực mà kịch liệt x*oa nắn mạnh bạo,đem cả người cậu đỡ lấy rồi dần dần di chuyển về phía giường ngủ.
Thiếu niên ngã xuống giường nhưng đôi bàn tay nhỏ lại bám trụ lấy bắp tay anh kéo mạnh xuống,cặp mắt vì động tình mà ướt át mơ hồ nhìn y,môi mềm hé mở làm nũng nói "Chú Cảnh khó chịu qúa! muốn làm! " lát sau lại kìm lòng không được quấn lấy cổ y,gắt gao ôm lấy nam nhân mà cọ cọ khẩn cầu cũng mặc kệ luôn việc chính mình đang làm là cái gì.
Đứng trên đỉnh cao nhân sinh nhiều năm vốn cho rằng bản thân năng lực tự cường rất mạnh,cho dù trước kia nhiều người đánh ý câu dẫn chuốc thuốc cũng chẳng thể khiến y động tâm,nhưng cố tình người thiếu niên này lại có thể,giống như mặt hồ tĩnh lặng rơi xuống chiếc lá mà tạo nên gợn sóng lan tràn.
Bất qúa từng tuổi này đầu óc đã sớm ôn đến lão luyện,dù cực hạn muốn làm nhưng vẫn cố nhịn mà nghiêm túc hỏi cậu "Thật sự muốn cùng tôi làm? cậu không hối hận đấy chứ? làm vậy a Hiên biết được sẽ rất buồn đó?"
Mễ Lạc Tranh thầm khinh trong lòng,rõ ràng đã sớm không chịu nổi còn giả bộ trang chính nhân quân tử cái gì chứ? mới ban nãy còn không biết ai buông lời dụ dỗ người ta đâu!!
"Triển Hàm Dương cậu có nghe tôi nói gì không? nếu--"
"Mặc kệ hắn ta! hắn ta ngoại tình với em gái tôi! tôi muốn đầu hắn xanh cỏ! muốn cắm sừng lên đầu hắn! " nói rồi bàn tay cậu giống như bạch tuộc sờ loạn khắp người y,rất nhanh đã xuống tới hông mà tháo chiếc khăn xuống.
Thượng Quan Cảnh nghe vậy tuy hơi ngạc nhiên nhưng cũng không dừng lại động tác,hai người rất nhanh dây dưa đến toàn thân trống không, quần áo lộn xộn vứt loạn trên nền sứ lạnh lẽo.
Cứ như vậy mà dao du triền miên,trầm luân mặc kệ tất cả,bỏ qua luôn chiếc điện thoại vô tình đang kêu réo sáng rực kia.
Nam nhân trưởng thành đầy mị lực bao phủ trên người Mễ Lạc Tranh,hai người phối hợp thuận lợi theo từng động tác của đối phương, có tiếng khàn khàn thở dốc phối hợp với tiếng kêu kiều mị vang lên,thân dưới vận động mạnh mẽ,toàn thân toát ra khí chất