Không phải cứ muốn là sẽ gặp được,trùng hợp chính là Thượng Quan Hiên hơn hai ngày nay đều không về nhà,có lẽ là đi an ủi tiểu tình nhân đi.
Dù hắn chưa trở về nhưng cũng không ảnh hưởng đến đám người làm tâm trạng cao hứng hoan hô, họ thầm cầu mong cậu mau sớm gả lại đây rồi sinh con nối dõi,chứ hằng ngày đối mặt với ông chủ lớn đều im lặng tẻ nhạt chán muốn chết.
Cố tình vào lúc này thì ngân hàng thông báo thẻ tín dụng của cậu đã bị khoá,không lâu sau đó liền nhận được điện thoại của mẹ kế ngụ ý khuyên bảo cậu về nhà nhận sai,còn cố tình khóc lóc sướt mướt đến thương tâm phế liệt.
Mễ Lạc Tranh trong lòng cười lạnh,yêu thương cái gì chứ? rõ ràng chính là mèo khóc chuột giả từ bi a,nhưng cậu chính là muốn xem bọn họ lần này còn muốn bày chiêu trò gì ra đây?
Trời vào cuối mùa xuân nên sau bảy giờ sáng, ánh mặt trời ấm lên dào dạt, gió xuân từ từ thổi qua, làm người cảm giác thoải mái dễ chịu.
Mễ Lạc Tranh ôm chầm lấy cánh tay rắn chắc hữu lực của Thượng Quan Cảnh,hai người đang cùng nhau đi dạo trong vườn hoa cho tiêu thực, tâm tình của cậu rất là sung sướng hạnh phúc, bước chân bước nhỏ nhẹ nhàng,đuôi lông mày khóe mắt đều là ý cười, giống như một gốc cây đang nở hoa tản ra hương thơm mê người.
Thượng Quan Cảnh xưa nay hành sự vô tình lãnh khốc,trên thương trường không ai là không sợ y thế nhưng trong phương diện tình cảm lại chính là một nam nhân ngây thơ.
Luôn tự nhủ rằng bản thân tâm trí kiên định,là vì làm sai vì muốn chịu trách nhiệm cho nên mới cưới thiếu niên.
Nhưng tưởng tượng đến một ngày hai người kết hôn,thiếu niên khi ấy chính là vợ của y,hai người sẽ chung chăn gối cậu sẽ ở bên cạnh y mỗi ngày,nghĩ tới đây đáy lòng không khỏi nổi lên gợn sóng khác thường.
Hai người xánh vai cùng nhau bước,bầu không khí mát mẻ hoà quyện với lãng mạn hài hoà.
Người thì cao lớn anh tuấn khí thế cường đại, người thì dáng người thon thả vòng eo con kiến và đôi chân dài,làn da trắng hồng dưới ánh nắng càng toả ra mị lực hấp dẫn dịu dàng,hai loại khí chất cực hạn ở trên người bọn họ phơi bày ra vô cùng nhuần nhuyễn.
Đám người làm đứng từ phía xa trộm ngắm dung nhan của ông chủ nhỏ tương lai,ánh mắt tất cả đều mang theo vui sướng và cung kính, nhưng cũng có người trong lòng mang đầy nghi ngờ phức tạp,kì thật Triển đại thiếu gia rất tốt hơn nữa lại dịu dàng xinh đẹp,khí chất thượng thừa,thật không hiểu nổi tại vì sao lại bị thiếu gia hủy hôn nữa??
Chẳng lẽ lấy Triển Ninh Ninh so ra mị lực nhan sắc còn có thể so với cậu cao hơn hay sao?
"A Cảnh,khi rảnh rổi anh thường thích làm cái gì nhất?" Mễ Lạc Tranh khoé môi mang theo ý cười,dùng thanh âm nhỏ nhẹ nói,vừa ôm cánh tay vừa ở bên cạnh đề ra câu hỏi tìm hiểu thỏi quen sinh hoạt thường ngày và sở thích kiếp này của y.
"Vậy nấu ăn có tính không? nếu cậu thích tôi sẽ nấu cho cậu ăn thử? " Thượng Quan Cảnh hơi dừng bước chân,đăm chiêu ngập ngừng chút rồi mới trả lời,thanh âm hoàn toàn giống như cũ lạnh băng trầm thấp.
Mễ Lạc Tranh toàn thân tức khắc đứng hình, thật không ngờ thú vui nhàn nhã kiếp này của y lại chính là nấu ăn!!! nghĩ lại món chè tôm xào giấm ở kiếp trước đến nay vẫn cảm thấy rùng mình,với tay nghề bếp núc thượng thừa của y thiết nghĩ đừng bao giờ xuống bếp thêm lần nào nữa.
Nam nhân ánh tuấn như vậy mà lại xuống bếp bình tĩnh nhặt rau thái thịt, nghiêm túc nấu ăn chính là cảnh đẹp ý vui.
Nhưng tuyệt đối đừng vì ham muốn nhất thời của bản thân mà làm hại bao tử người khác!!! Mễ Lạc Tranh tâm thần rung động, trong nháy mắt tim giống như bị cái gì đánh trúng, bùm bùm loạn nhảy.
Thượng Quan Cảnh nhạy bén cảm giác được thiếu niên khác thường,dừng hẳn bước chân đưa lòng bàn tay qua áp lên trán cậu,ngữ điệu chuyển biến mang vẻ ôn nhu khó dò hỏi "Trong người không khoẻ sao?"
Mễ Lạc Tranh da mặt đỏ lên mà vội vàng lắc đầu,cậu như thế nào có thể đứng trước mặt y nói ra những suy nghĩ kia chứ,một mình cậu trầm cảm là qúa đủ rồi "Em mới không có việc gì đâu? có a Cảnh quan tâm em làm sao có gì được chứ?" nói song liền ôm chầm lấy y,ngẫng đầu giương đôi mắt to tròn chăm chú nhìn Thượng Quan Cảnh,ẩn ẩn nơi đáy mắt lại mang đầy vẻ chờ mong.
Cảm nhận rõ thân nhiệt cả hai, lồng ngực y lại lần nữa phập phồng nhảy loạn,vành tai sau đó lấy tốc độ cực nhanh mà trở nên nóng ran ửng đỏ,đáy mắt lướt qua tia thoả mãn nhẹ nhàng xoa đầu cậu nói "Đúng thật là tiểu yêu tinh nghịch ngợm mà! "
"Hư~ mới không phải nha,yêu tinh xấu muốn chết ai mà thèm chứ!" Mễ Lạc Tranh bĩu môi phồng má tỏ vẻ oan ức nói.
"Được rồi tôi không chọc em nữa! sau sinh nhật em là kết thúc kì nghĩ đúng không? phía trường học tính toán thế nào? có ai gây khó dễ hay ức hiếp em không?" Thượng Quan Cảnh ánh mắt ôn nhu đưa tay miết nhẹ viền tai ửng đỏ mềm mại của cậu.
Mễ Lạc Tranh vùi loạn đầu ở giữa ngực y không ngừng xoa,bàn tay trái bánh giò khẽ vỗ suy tư rất nhanh liền nói "Không có việc gì,ở trường học bọn họ còn sợ em mà ai dám ức hiếp chứ!"
Y biết thiếu niên đã rời khỏi nhà kia do xích mích với gia đình,trước mắt đã có chổ ở nhưng quán bar kia qúa mức ngư long hỗn tạp,mà mối quan hệ với người nhà rất căng thẳng.
Thiếu niên vì y nên mới cùng "chồng sắp cưới" chính thức trở mặt bị đánh đến trầy khắp cơ thể,y là trưởng bối và cần có trách nhiệm với những gì thiếu niên phải chịu,nhưng dựa theo phong cách hành sự trước nay nên là cho cậu một phòng VIP đóng sẵn viện phí,rồi sau đó cho một số tiền là xem như giải quyết êm xuôi mọi việc.
Nhưng cố tình y lại đánh dấu người ta,chu kì phát tình sau này đều sẽ tiết ra hương vị dành riêng cho y.
Dẫn đến trong lòng một hạt giống tham luyến nho nhỏ sinh sôi,nhìn vào khuôn mặt xinh đẹp và đôi mắt sủng nước như nai con,thêm vào dáng vẻ yếu đuối hưởng thụ khi nằm trong lòng y khiến y mềm lòng,trực tiếp đồng ý hôn sự và đem người về nhà chính ở chung.
Tiểu đáng thương vì y mà mất đi rất nhiều thứ, kết hôn là việc nhỏ,không sao! y làm được mà.
Dặn dò quản gia và toàn bộ trên dưới người làm về vị chủ nhân tương lai này,để bọn họ tôn trọng biết thân phận và chăm sóc tốt cho cậu,làm những món ăn tốt cho vết thương đúng hạn nhắc nhở cậu những thứ cần kiêng khem không đụng.
Nơi này vốn dĩ không phải tổ trạch ban đầu,là do ông nội của y mua được và truyền lại cho con cháu,cả mấy toà núi chung quanh đều thuộc sỡ hữu của Thượng Quan Cảnh.
Mà tổ trạch này chính là nơi người người ngưỡng mộ,muốn vào tham quan của đô thành,Thượng Quan Hiên luôn lấy việc bản thân là người thừa kế tương lai mà tự hào cũng không có ý dọn ra riêng chỉ là thỉnh thoảng ra ngoài chơi rồi lại về nhà thôi,nay cậu đã chính thức dọn vào đây ở rồi,vả lại cậu thật muốn xem sau khi hắn ta biết cậu ở đây sẽ là cái bộ dáng gì nha!!
Dù sao trước đây cũng từng kết giao với tên tra nam này vẫn là hiểu biết nhất định,hắn chưa bao giờ được nghe qua hay biết bất cứ thông tin gì về mẹ ruột,từ nhỏ đến lớn đều sinh hoạt trong chủ trạch với cha là thỉnh thoảng quan tâm hỏi thăm vài câu có lệ,không phải là y không dạy mà là do hắn khi nhìn thấy y đều rất sợ hãi mà khóc toáng cả lên.
Vả lại căn biệt thự này rất lớn,cho dù ở chung một mái nhà cũng không nhất định sẽ gặp mặt nhau,một người lãnh đạm một người sợ hãi tiếp xúc,dần già ngày càng xa cách và phát triển thành tình trạng giống như hiện nay vậy.
Mễ Lạc Tranh nghĩ nếu hắn đã đi an ủi ả người yêu kia thì chắc sẽ không về nhà sớm đâu nhỉ? cho nên cậu đoán chắc phải ít nhất tới ngày sinh nhật hủy hôn mới chạm được mặt nhau.
Nhưng oan gia chính là tào tháo,mà tào tháo chính là vừa nhắc là tới liền,ngay sáng hôm sau đó khi hai người đang xem tivi trong phòng khách,cậu vừa từ trong lòng y thoát ra định bụng vào bếp lấy trái cây thì chạm mặt hắn ta.
Thượng Quan Hiên với bộ dáng an tĩnh xuất hiện,vừa thấy cậu liền tức khắc kinh ngạc đến ngẫn người.
Ngay sau đó sắc mặt tức khắc chuyển biến mà rống giận quát lên "Tên tiện t*ì chết tiệt này!!! cắm sừng tôi còn dám cả gan xuất đầu lộ diện? tại sao mày lại ở đây? ai cho phép mày đến đây hả???"
Mễ Lạc Tranh bị rống đến sắc mặt trắng bệch, cả người cậu nhè nhẹ run rẫy,hai mắt oan ức ngập nước vô tội lúng túng không biết là sao mà nhìn về phía y.
Nhận được cầu cứu Thượng Quan Cảnh chính thức lên sàn,đứng dậy đi về phía cậu một tay đút túi tay còn lại vỗ nhẹ lên bả vai cậu biểu ý an ủi,sau đó liền mặt lạnh cau mày nhìn hắn
"Nhà này của tôi,tôi thích cho ai ở thì người đó có quyền ở,cậu thích ý kiến?"
Thượng Quan Hiên nghe song lời y càng thêm kinh ngạc,sau đó cả giận chỉ tay thẳng vào mặt cậu mắng "Triển Hàm Dương tên khốn nhà cậu có phải đã nói bậy gì với cha tôi rồi đúng không? tôi nói cho cậu biết,mặc kệ cậu dùng bất cứ mưu kế gì thì tim tôi chỉ thuộc về một mình Triển Ninh Ninh mà thôi!! Triển Hàm Dương tôi khuyên cậu nên chấm dứt ngay cái suy nghĩ lạc mềm buộc chặt muốn níu kéo đó đi,giữa tôi và cậu tuyệt đối không thể nào!!"
"Cha à,con và cậu ta đã chia tay rồi,mặc kệ cậu ta nói gì thì đều là dối trá lừa ghạt!! cha tuyệt đối đừng tin cậu ta!!"
"Chính vì tôi biết hai người đã chia tay cho nên mới cho cậu ấy ở lại đây,đã là người xa lạ khòng chút liên quan thì không nên tự mình đa tình mà rước lấy nhục nhã,cậu ấy sẽ ở lại đây nếu như cậu không muốn nhìn thấy thì có thể dọn ra khỏi đây mà,cửa rộng lắm mời" Y lạnh lùng giơ tay làm động tác mời,vốn dĩ nếu hắn ngoan ngoan nghe lời y liền sẽ chia một phần gia sản cho hắn thừa kế một hai,vì dù sao cũng là con riêng do người cha qúa cố của y ngoại tình với gái đi*ếm sinh ra,khi ấy Thượng Quan Hiên vừa sinh ra thì trùng hợp cha y gặp tai nạn qua đời, mẹ biết được chuyện này thì đau khổ thương tâm cực độ và ra đi ngay sau đó,người ngoài không biết sự thật do y đã cật lực che giấu và bảo toàn danh dự cho cha mình.
Trong lòng có bao nhiêu hận cha thương mẹ liền có bấy nhiêu không thích Thượng Quan Hiên,chỉ là hiện tại chưa phải lúc công khai hắn ta không phải con ruột y.
Hắn ta hận không thể rèn sắn thành thép cả giận nói "Cha! người không biết đâu,vừa mới tối thứ hai tuần trước Triển Hàm Dương còn ở khách sạn thông đồng gian phu cắm sừng con đó!! cậu ta còn! "
Nhưng chưa kịp hết câu