Bất qúa vừa đi hắn liền nhớ lại nguyên nhân cố sự sảy ra chuyện này,còn không phải chỉ đơn giản là chán ghét, hỏi nhưng thứ y chưa từng học rồi tùy tiện biếm vào hàn đàm hành hình hay sao?
Cố Tần Đình cho dù thiên tư tuyệt hảo, nhưng đối mặt sư tôn cố tình ngang ngược làm khó thì lại thế nào ứng phó đâu? rõ ràng đệ tử không biết thì hảo hảo dạy chút liền được,nhưng không! Phương Cẩm Ngọc hắn lại không thích làm thế,mà là bắt được cơ hội phạt nặng Cố Tần Đình,còn không chỉ như thế *hắn còn kĩ lưỡng dặn dò hai vị chấp pháp đệ tử cứ cách một canh giờ thì lại tới đánh y một lần a.
.
Cho nên tính theo thời gian giờ phút này vẫn đang hành hình đi?
Mễ Lạc Tranh đối với nhiệm vụ lần đầu nản lòng thoái chí nhìn vào hư không nói "Ta đem y ngủ luôn không được sao? vì cái gì lạt mềm buộc chặt lâu như vậy đâu?"
Hệ Thống không chút nương tình lạnh lùng đáp
Mễ Lạc Tranh "! " tự nhiên cảm thấy hệ thống dạo này có điểm không qúa thích hợp đi? Gió thu lành lạnh thổi qua cuốn theo mái tóc dài trắng và áo bào phiêu bay nhè nhẹ trong gió, nếu không phải sinh cơ bừng bừng khuôn mặt xinh đẹp nhìn qua thực giống oan hồn vất vưởng vậy,làm gì có ai ban đêm ra ngoài lại thấy một người mặc đồ trắng kì lạ đến vậy đâu?
Trong lồng ngực và đan điền ẩn ẩn cuồn cuộn cảm giác đau đớn khó chịu,thi thoảng sẽ nhói lên một cái,dù đã che đậy cảm giác đau nhưng vẫn ảnh hưởng phần nào.
Mà nguyên do chính là Phương Cẩm Ngọc tự tìm đường chết,tu luyện công pháp cấm kị thất truyền bản hạ mà dẫn đến khí huyết công tâm,chuẩn bị bước lên con đường tẩu hoả nhập ma.
Nếu như nhớ không lầm thì trong buổi đệ tử tỉ thí không lâu sau đó,ngay khi chuẩn bị kết thúc thì yêu tộc đột nhiên xuất hiện kéo quân gây rối, hộ sơn đại trận bắt buộc phải có lệnh bài chứng minh thân phận mới có thể vào.
Rất đông đảo ngoại môn đệ tử ra ngoài lịch luyện bị giết chết, yêu tộc thừa cơ xâm lấn,mưu toan gây rối thuận tiện đạp đổ Thiên Kiếm Thánh Địa nhằm mượn đó dương danh thiên hạ.
Cũng chẳng biết thiên thời địa lợi nhân hoà thế nào mà tất cả các trưởng lão đều bế quan tu luyện!! không sai!! chính là tất cả đồng thời bế quan không sót một ai a!
Với thân phận Thái Thượng Trưởng Lão và là người duy nhất còn ở bên ngoài,Phương Cẩm Ngọc bắt buộc phải xuất hiện yên bình dẹp loạn,nhưng đâu ai ngờ bản thân hắn đã tẩu hoả nhập ma nhưng vẫn cố tình cao ngạo coi khinh đối thủ,dẫn đến bị đánh lén mà nguyên khí đại thương tu vi tụt giảm,nếu như sau đó không phải toàn bộ trưởng lão dốc hết kĩ năng tuyệt học ra chưa thì có lẽ vị này đã "hẹo" từ đó rồi.
Cho nên qua tới ngày mai hắn có nên bế qua trốn luôn không nhỉ? đợi yêu tộc càn quét song rồi hãy ra? nhưng nếu làm vậy thì thanh danh sau đó có khác gì quét rác đâu? nhục nhã đến vậy còn làm người thế nào hả?
Bỗng một đạo thanh âm thành thục ổn trọng từ hư không truyền vào tai hắn "Sư đệ,ta thấy đệ phạt Cố Tần Đình một ngày như vậy là đủ nhiều rồi,trở về hảo hảo dạy dỗ lại thêm,bị tiên cốt đánh lại ngâm trong hàn đàm ta sợ tên tiểu tử này sẽ phế mất!"
Này trong truyền thuyết chính là vạn dặm truyền âm nha!! Mễ Lạc Tranh biểu tình hơi nhu chút thương tiếc,nhẹ giọng đáp "Đã biết,ta hiện tại liền đi đón y về đi!"
"Hả? đệ thật sự muốn thả y về sao? lại không phải bày trò dằn vặt gì đó chứ?" truyền âm lần thứ hai truyền vào tai hắn,nhưng lại mang theo nồng đậm nghi hoặc cùng không thể tin tưởng.
Mễ Lạc Tranh có chút bất đắc dĩ mà cười khổ trong lòng,xem ra ngày thường chính là vô lí kiếm chuyện a! nếu không chưởng môn sư huynh vì cái gì sẽ hỏi câu này đâu? nhớ tới kết cục của vị chưởng môn ôn nhu này,đến cuối cùng thế lại mà bị Cố Tần Đình đoạn thủ đánh chết!! chỉ vì liều mạng bảo vệ sư đệ của mình Phương Cẩm Ngọc.
Này đúng là nhân mạng hi sinh vô tội đi!
"Sa Hoài huynh sao có thể hỏi câu này chứ? chẵng lẽ ta làm người đối sử với đệ tử không tốt hay sao? chẳng lẽ ta không đủ ôn nhu thiện lương hay sao?"
Sa Hoài°thần trợ công° chưởng môn "! " đệ mà làm người tốt thì thế gian này đâu đâu cũng là phật sống tế công cứu nhân độ thế a? trợn mắt nói dối thật không ngượng miệng sao? trên thế gian này ai ai đệ cũng độ chỉ riêng tên nhóc Cố Tần Đình là ngoại lệ riêng biệt thôi.
Sa Hoài thật sự không hiểu nổi sư đệ nhà mình,rõ ràng tu vi cái thế dung mạo thượng đẳng như thế vì cái gì sẽ so đo, tính toán với một tên đệ tử mới Nguyên Anh kì đâu? phải biết khi Cố Tần Đình bái nhập sư môn y đã hơn 10 tuổi rồi,mà khi đó tu vi mới chỉ Trúc cơ đỉnh phong a.
Không có công pháp hay sư thầy dạy dỗ,vẫn có thể tự thân đã thông kinh mạch khai hu*yệt v*ị há sẽ là người đơn giản?? nhập môn ba năm thẳng tắp lên hàng cao thủ Nguyên Anh còn không phải tuyệt thế thiên tài sao?
Có một đệ tử giỏi như vậy sư đệ vì sao cứ chèn ép ức hiếp làm cái gì? đơn giản tự hào không tốt sao?
Sa Hoài ngồi xếp bằng tu luyện trong thạch thất, mí mắt không khỏi nâng lên nữa phần,tiểu sư đệ này lúc trước là bị sư phụ nuông chiều đến hư rồi,mở miệng răn dạy nhưng lại không có nữa phần nặng lời truyền âm nói "Tiểu Đình đứa trẻ này thiên phú rất tốt! tương lai sau này vô khả hạn định,đệ! đối sử với nó tốt một chút" lời này ra thật sự là dụng tâm khuyên bảo,lỡ chẳng may sư đồ gây thù chuốc oán tương lai còn nhìn mặt nhau thế nào? ngẫng đầu không gặp cúi đầu thấy,Cố Tần Đình nếu không vẫn lạc, tương lai mai sau chắc chắn sẽ làm nên một phen sự nghiệp to lớn.
Mễ Lạc Tranh giờ phút này trong người hơi cảm thấy khó chịu,giống như chỉ cần ai vỗ một chưởng liền lập tức phun huyết ra vậy"Ta biết! sẽ không có lần sau nữa.
.
"
Sa Hoài đối với lời này mặc dù không tin tưởng lắm nhưng vẫn chẳng thể làm gì khác,thở dài nói"Thôi được rồi,đệ cứ theo lí mà làm"
"Ừm"
Tiên Tôn cố nhịn lấy cảm giác nhoi nói trong lòng,bước chân không khỏi nhanh lên chút,ngự kiếm phi hành là có thể nhưng hiện tại chỉ cần điều động linh lực liền đau nhức không chịu nổi, đi xuống tới chân núi thì thấy ở phía bên đường,nàng thập phần ngoan ngoãn giống như tiểu hài tử dõi mắt trông mong nhìn về phía hắn.
Mạc Linh Hoa cháu gái đại trưởng lão,năm nay vừa tròn 17 tuổi lớn hơn Cố Tần Đình đến 2 tuổi,Mễ Lạc Tranh ngoài mặt hờ hững không quan tâm nhưng thật chất là đang âm thầm quan sát nàng.
Thiếu nữ 17 tuổi thanh xuân mơn mởn đẹp đến nao lòng,hồng y bó sát phô ra dáng người đẫy đà nhô trước vễnh sau,khí chất ẩn ẩn một tia e ngại thẹn thùng,người có thể làm cho Phương Cẩm Ngọc động tâm há sẽ xấu đi đường nào? bản thân dù rất đẹp,nhưng đứng chung với Phương Cẩm Ngọc vẫn là ảm đạm phai mờ không đáng nhắc.
Nàng tới tìm mình có lẽ là muốn cầu xin buông tha cho Cố Tần Đình đi?
Mạc Linh Hoa thấy hắn tới thì hồ hởi vội vàng tiến lên chào hỏi,ngữ điệu dè dặt lên tiếng hỏi "Sư! sư thúc! con! "
"Không cần nói ta cũng biết con muốn gì rồi,đi thôi,tới hàn đàm đón a Đình về!"
"Sư thúc! ?"
"Ta nói con có đi hay không?" hắn bực mình cau mày hỏi lại,đã chiều theo ý nàng rồi còn nói nhiều kéo dài thời gian gì nữa chứ?
Mạc Linh Hoa chớp mắt trịnh trọng gật đầu,nàng cứ tưởng sư thúc sẽ không chịu buông tha làm khó dễ như những lần trước nên thành ra mới bất ngớ đến vậy! bỗng sỡ bất đắc dĩ thở hắt ra một hơi,suy nghĩ sư thúc nàng hiểu không được mà,theo chân Mễ Lạc Tranh đi xuống dưới hàn đàm ở phía bên kia chân núi, là một toà đình lầu các được xây hoàn toàn bằng đá thạch ngoại,phía trước là hai hàng hộ vệ trùng trùng ước chừng khoảng hơn mười người.
Tất cả nhất cung tất kính cúi người mời Thái Thượng Trưởng Lão vào trong,dung nhan của hắn khắp nơi đại lục ai ai cũng biết,chỉ là cực kì hiếm thấy bởi từ trước tới nay suốt mấy chục năm Phương Cẩm Ngọc đều là ở lì bế quan tu luyện,muốn gặp hắn còn khó hơn phi thăng lên trời.
Hôm nay theo nguyên tác là sẽ không ra,nhưng cũng vì vậy mà Cố Tần Đình bị giam lỏng hành hạ suốt ba tháng mới được thả về,Mễ Lạc Tranh âm thầm bĩu môi hừ lạnh,đã tới đây rồi tất nhiên sẽ không ngu dốt tự đâm đầu tìm đường chết a.
Hai người bước vào trong dạ linh châu trên tường cứ theo từng nhịp mà phát sáng, ở giữa hàn đàm có một thân ảnh mặc lam phục loang lỗ máu đầu tóc rối bời,dù toàn thân nhuốm đầy máu và bị đông đến lạnh cứng nhưng sóng lưng vẫn là thẳng tắp như cũ.
Đưa mắt nhìn xuống phía dưới, thì thấy từ phần thắt lưng đều bị ngâm trong hàn đàm bốc hơi lạnh lẽo,mặt nước mờ mịt giống như bị bao phủ bởi một tầng sương khói mờ ảo mông lung,hai bên cánh tay từ đầu bả vai trở xuống đều bị xiềng xích quấn chặt mà đính vào vách đá.
Mới nhìn thôi cũng đủ thấy đau đớn lạnh lẽo đến mức nào,hèn gì Cố Tần Đình đối với Phương Cẩm Ngọc về sau lại hành hạ đến chết như vậy,nếu gặp hắn hắn cũng sẽ làm vậy a.
Cười người hôm trước hôm sau người cười!
Việc nháo không lớn nhưng lại cố ý dồn Cố Tần Đình vào chỗ chết,tất cả đều không hiểu hắn vì cái gì sẽ trách phạt nặng đến vậy? dù tò mò nhưng đổi lại được cái rất thông minh mà không đi dò hỏi,so với một cái đệ tử thiên tài thì họ tình nguyện ở bên phe Thái Thượng trưởng lão nha,dù sao nơi này thực lực vi tôn lấy đó làm lí hết thảy đều có thể giải.
Nhưng cái này là tạo nghiệt gì a? giờ thì hay rồi,để mình hắn thu dọn tàn cuộc đi.
Nam chính dù sao vẫn là nam chính,cho dù bị hà hiếp trách phạt thế nào thì tu vi vẫn cứ như cũ ngồi tên lửa tiến triễn không ngừng,hoàn toàn không thua bất cứ thiên kiêu trẻ tuổi nào,Mễ Lạc Tranh nghĩ đến thật hay tương lai của bản thân sau này nhưng đồng thời cũng tưởng nhớ lại kết cục mà bất giác rùng mình một cái.
Không được!! nhất định phải mau chóng ôm chặt đùi vàng sinh hai bảo bảo trắng mập cho đồ nhi mới được.
Trong đầu nảy lên một kế hoạch không tưởng,quay đầu sang bên cạnh thấp giọng nói "Con trở về đi,Đình nhi ở chỗ này có ta lo là được rồi.
"
"Nhưng mà con! " Mạc Linh Hoa khuôn mặt ảm đạm thấp thỏm hỏi,lỡ chẳng nay nàng về sư thúc ra tay giết chết a Đình thì làm sao bây giờ?
Giống như hiểu được dụng ý trong đôi mắt nàng,hắn liền ngay tức khắc nhẹ giọng nhu hoà cười nhạt đáp "Yên tâm đi,sư thúc hứa với con sẽ không động thủ đánh người như vậy đã được chưa hả?"
"Vâng ạ" Mạc Linh Hoa mang theo tâm trạng lo lắng không yên mà lui xuống,bỗng nàng cảm thấy sư thúc hôm nay càng dễ nói chuyện đẹp hơn thường ngày nhiều nha,còn mỉm cười với nàng nữa chứ.
Tiến sâu hơn