????Ba mẹ au đang xây nhà nên phải phụ dọn dẹp nhiều thứ lắm á,mấy ngày nay ít thời gian rảnh lắm luôn,xin lỗi mn nhiều vì phải chờ lâu nha????.
*******
Cố Tần Đình cả đêm đầu óc mơ hồ phiêu đảng,phảng phất như đắm chìm trong hồ dược tửu phường,mê đến thần trí soắn súyt không dám tin tưởng vào những gì đã sảy ra.
Y vậy mà cùng sư tôn động phòng rồi??
Dù không dám tin, nhưng sự thật và chứng cứ phơi bày trước mắt thì còn chạy đi đâu được nữa? hạ tầm mắt nhìn tới người đang nằm trong lồng ngực và ôm chầm lấy mình kia, khuôn mặt xinh đẹp ngũ quan tinh sảo,hàng mi dài rợp bóng,mái tóc trắng dài phiêu đảng sau lưng trông giống như những đám mây trên bầu trời cao.
Toàn thân trắng nõn tràn ngập dấu tích hoan ái xanh tím ghê người,dù hôm qua bản thân y đã cật lực khắc chế nhưng chung quy vẫn là nhịn không được,thiếu niên mới lớn lại lần đầu khai trai.
Cộng thêm chí mạng đối phương chính là người mình thích,thử hỏi ai sẽ nhịn nổi đâu chứ?
Ôm mộng hão huyền với sư tôn lâu như vậy,vốn tưởng rằng trọn cả hai kiếp nhân sinh đều là y một mực đơn phương nhưng hiện tại thì sao? gạo cũng đã nấu,củi cũng đã đốt rồi vậy há chẳng phải là đạo lữ của nhau? nghĩ tới đây trong lòng Cố Tần Đình lại thêm du dương khoái cảm,bất tri bất giác hồi tưởng lại khoảng khắc xuân tiêu,càng nghĩ càng là đỏ mặt ngượng ngùng không thôi.
Khuôn mặt soái khí nhịn không được đỏ ửng cả lên,dù kiếp trước hay kiếp này thì đây cũng là lần đầu tiên thân mật cùng người,đã rất nhiều lần y mơ rằng mình sẽ cùng người lưỡng tình tương duyệt,vui vẻ hạnh phúc bên nhau,hiện tại có phải nó sắp trở thành sự thật rồi không?
Bờ môi mềm ấy của sư tôn vậy mà lại!.
hơn cái thứ trắng kia là ăn được thật sao? nếu không vì cái gì vẻ mặt sư tôn khi đó lại vẻ vô cùng thoả mản đâu? triệt để buông xuống thù hận khiến trong lòng y nhẹ nhõm thoải mái hơn rất nhiều.
"Sư tôn" Cố Tần Đình nỉ non gọi hắn,hai mắt yêu thương tràn đầy khó giấu gần như trào cả ra ngoài.
Đang hồi tưởng qúa khứ thì bên dưới bất ngờ bị người đặt tay lên chụp,song còn bóp nắn nhẹ nhàng khiến y toàn thân cứng đờ không tự chủ được mà hít hơi khí lạnh,nghiêng đầu nhìn thì thấy người hoá ra vẫn đang ngủ.
Trông bộ dáng là hoàn toàn không phải giả bộ ngủ,nhưng bàn tay cố tình lại qúa hư hỏng rồi đi?
Chưa đợi cho y làm ra phản ứng thì cánh tay mềm mại không xương ấy đã vòng lên ôm lấy cổ y,lời vừa lên tới cổ họng vẫn là ngẹn khuất nuốt ngược trở về,căn bản không muốn mở miệng đánh thức hắn ngay lúc này.
Nếu có thể y thật sự mong hai người sẽ mãi mãi như hiện tại đây,ở bên nhau,sẽ không phải rời xa nhau dù chỉ nữa bước.
Não hãi bỗng hiện lên vô vàn hình ảnh khiến người xấu hổ,sư tôn cùng y đêm hôm qua đúng thật là điên loan đảo phượng,quấn lấy nhau luyện công gần tới khi sáng mới chịu ngừng,cái khuôn mặt xinh đẹp ấy và cơ thể có bao nhiêu hấp dẫn dụ hoặc,y còn không biết rõ sao? thậm chí y tưởng nếu sư tôn ngay lúc này vung tay lên hô thì toàn bộ thiên chi kêu tử đều tới qùy gối trước người mặc hắn lựa ấy chứ.
Bất tri bất giác mà cau chặt chân mày,hai mắt ám trầm thấy rõ,nếu có thể đem sư tôn giấu đi chỉ duy một người là y bên cạnh thì tốt biết mấy,sẽ không có ai quấy rầy và cướp mất bảo bối trân qúy của y nữa.
Bàn tay của y đặt trên eo hắn khẽ nắn bóp rồi từ từ di chuyển lên trên,từng ngón tay thon dài khớp xương và gân xanh thấy rõ,làn da lúa mạch khoẻ mạnh đối lập với nước da trắng sữa và dáng người thon gầy nhỏ bé kia.
Lướt qua từng đạo hoa ngân xanh tím mới biết bản thân đêm qua rốt cuộc có bao nhiêu tàn nhẫn.
Vừa mới lên tới trên má thì người trước mặt lại bất ngờ tỉnh dậy,hàng mi dài khẽ chớp tầm mắt mơ hồ nghi hoặc nhìn y hồi lâu,qua hồi lúc lại giống như giật mình nhớ ra gì đó ngồi bật dậy mà sốc chăn ra nhìn.
Cẳng tay trắng nõn bất giác run nhẹ minh chứng tâm hoảng loạn của chủ nhân lúc này,tầm mắt đảo qua không rõ ý vị nhìn chằm chằm y,mày đẹp cau lại nghi hoặc hỏi "Đêm qua chúng ta! làm rồi sao?" nói song lại bày ra vẻ thấp thỏm lo âu,ánh mắt mong đợi trông y liền như khắc ra hai chữ "không phải" vậy.
Cố Tần Đình hít sâu một hơi ngồi thẳng dậy nắm lấy tay hắn,thiếu niên 17 tuổi bàn tay to rộng do lâu năm tập kiếm nên khá nhiều vết chai,lòng bàn tay lớn chủ động âu yếm lấy đôi tay nhỏ mềm mướt như lụa kia khiến đối lập càng thêm rõ ràng,tay y rất ấm đặc biệt mang đến cho người ta cảm giác an toàn.
Mễ Lạc Tranh nhìn thẳng vào đôi mắt chân thành tha thiết kia lại đột nhiên nổi ý trêu ghẹo,nhưng hết thảy ý tưởng vẫn là đợi y giải thích đã rồi nói sau.
"Hôm qua là do người trúng thôi tình dược nên đồ nhi sở bất đắc dĩ mới! đồ nhi thật sự không dám cố ý làm vậy,hết thảy là do ta sai! nhưng trông thấy người khổ sở như vậy liền không đành lòng! sư tôn người sẽ không trách đồ nhi chứ?" y tận lực cúi thấp đầu,ngũ quan soái khí cũng theo đó toát ra khí chất u buồn tội lỗi,ngữ điệu tràn đầy y tứ hối cải ngẹn ngào nói.
Mễ Lạc Tranh "! " sao nghe cái này giống như kịch bản phim cẩu huyết ba xu vậy nhỉ? Cố Tần Đình đây là đảm đương chức thánh mẫu bạch liên hoa hay gì? hoạ là do mình gây ra nhưng vẫn cố tình giả vờ ngây ngô không hiểu? đã vậy còn bày ra cái vẻ tức phụ bị tướng công ruồng bỏ đó nữa?? chẳng lẽ là hắn cầm dao dí cổ hay chơi ng*ãi ép y thông đồng à??? đùa cái gì thế?
Đừng tưởng hắn không nhớ rõ thằng nhải này đêm qua là thế nào hành hạ hắn đi?
"Sư tôn! là ta sai rồi,người tha thứ cho ta đi được không?" y ủ rũ mong chờ nhìn hắn hỏi,lực đạo trên tay cũng theo đó tăng lên,mồ hôi cũng vì vậy dần dần tuôn ra mơ hồ thấm ướt tay hắn.
Đã như vậy rồi còn bày đặt giả vờ trang bức cái gì chứ? sói con xem ra lâu ngày không thuần nên âm mưu tạo phản rồi đi?
Cố Tần Đình từ lúc tỉnh dậy đã bắt đầu lên kế hoạch thoát tội cho bản thân,hiện thực đã làm dĩ nhiên không thể tránh nhưng sẽ không vì thế mà từ bỏ sư tôn,cái y muốn là chiếm được cả thể xác và trái tim của sư tôn,muốn người yêu y và ỷ lại vào y.
Muốn làm người quan trọng nhất trong phần đời còn lại của sư tôn,kế hoạch này hắn bắt đầu đã mấy năm,từng bước từng bước mới đi được tới ngày hôm nay.
Y không hề giống như người khác,bọn họ tham luyến sắc đẹp của sư tôn nhưng y là thật tâm thật dạ yêu người, dù là thù hận ở kiếp trước hay bỏ qua và bình yên sóng gió ở kiếp này thì với y,Phương Cẩm Ngọc vẫn luôn là người quan trọng nhất.
Đang miên man suy nghĩ thì chóp mũi bất ngờ bị người điểm hạ,Mễ Lạc Tranh ngón trỏ đẩy nhẹ một cái trào phúng đáp "Ngươi thật là.
.
đã rõ ngu ngốc còn giả vờ trang tiểu đáng thương làm cái gì chứ?" tuy câu chữ mang theo ý nghĩ trách cứ nhưng từ ánh mắt và giọng điệu liền có thể nghe ra được,nguyên lai hắn ở đây chỉ là đang trêu ghẹo y mà thôi.
"Đã sảy ra chuyện gì sao? sư tôn người nói cái gì sao đệ tử không nghe hiểu gì cả? "Cố Tần Đình hai mắt tròn dẹt nghi hoặc giả vờ hỏi.
Mễ Lạc Tranh rút tay đang bị nắm nhìn thẳng vào Cố Tần Đình,khoé môi cong lên nói "A Đình ngươi nên nhớ giữa ta và người là mối quan hệ gì nha,sư tôn và đồ đệ! vậy ngươi thử nghĩ xem hành động của ngươi với ta có được gọi là khinh sư không nhỉ?"
Cố Tần Đình nội tâm lúc này như tường thành ầm ầm đổ xuống,đồng thời cảm thán không thôi,Phương Cẩm Ngọc qủa không hổ danh là Thái Thượng trưởng lão của Thiên Kiếm thần cung,gian manh ổn trọng thừa biết tất cả,nhưng vẫn cố tình giả vờ im lặng để xem y nhảy nhót làm trò hề đây mà.
Kẻ thông minh không cần giả vờ hồ đồ hay giảo biện giải thích gì nữa,bởi có giải thích hay không thì chuyện hai người "động phòng" đã trở thành sự thật rồi,còn giả vờ ngây thơ làm điều thừa thải gì ở đây nữa? thế nhưng tối qua là do sư tôn chủ động câu dẫn y đi? không những thế mà còn *ăn kẹo* của y nữa,chiếu theo lí