"Vậy cho nên anh muốn sinh mấy đứa con?" Mễ Lạc Tranh ngồi bắt chéo chân,cười tươi nhìn nam nhân đang tỏ vẻ bối rối trước mặt mình.
Qủa đúng là thế,thân là đội trưởng cảnh sát vào sinh ra tử vô số lần,dù là mất mạng hay đổ máu cũng chẳng thể nào khiến anh đổi sắc sợ hãi,thế nhưng hiện tại chỉ là đơn giản trả lời một câu thôi mà sao lại khó khăn thế chứ? anh năm nay đã 34 tuổi so với thiếu niên càng lớn hơn rất nhiều,trãi đời cũng nhiều hơn ba thập kỷ.
Theo lí mà nói thì người hiện tại nên đỏ mặt xấu hổ là cậu mới phải chứ?
Nói tới vấn đề tế nhị này mà ung dung bình thãn vậy à?
Mi mắt run run cúi thấp đầu,bỗng nhiên có chút chột dạ đưa tay lên gãi mũi trịnh trọng đáp "Nếu có thể thì hai đứa là đủ rồi,mang thai nhiều sức khoẻ sẽ yếu đi! " tới đây anh lại đột ngột ngẫng lên nhìn thẳng vào cậu,ngữ khí cũng theo đó chuyển biến thành cực kì nghiêm túc "Nếu không phải tình thế cấp bách thì tôi cũng sẽ không nhờ cậu chuyện này! cậu chưa đủ tuổi mang thai! hơn nữa chúng ta dù sao cũng đã lỡ rồi,phóng lao thì phải theo lao,nếu cậu hối hận không muốn tiếp tục thì tôi vẫn sẽ chuyển cho cậu phân nữa tài sản,này coi như là đền bù cho chuyện đêm hôm đó đi.
"
Nghe anh nói khiến cậu không khỏi vui vẻ cười, lắc đầu một cái rồi nhẹ giọng nói "Chuyện này thì anh không cần phải lo lắng đâu,nếu tôi đã quyết định cùng hợp tác thì chắc chắn sẽ tuân thủ,chỉ có điều khả năng sau này anh cần phải cùng tôi phối hợp diễn kịch rồi! động tác thân mật ôm hôn các thứ,sẽ công khai với đại chúng bên ngoài.
.
khả năng cao làm ảnh hưởng nhất định đến anh,anh sẽ không ngại đấy chứ?"
"Không hề,nhưng tôi yêu cầu nó không qúa mức lố lăng hay phản cảm được chứ?"
"Chỉ vậy thôi sao? chuyện đơn giản thôi mà!" Mễ Lạc Tranh không chút do dự liền gật đầu đồng ý.
"Được vậy thì tốt" nói song anh lại giơ tay nhìn đồng hồ,thấy thời gian trôi qua khá lâu và cũng đã không còn sớm nữa nên ngỏ ý muốn đưa cậu về trường học,Mễ Lạc Tranh vui vẻ đồng ý,hai người cứ thế sảng khoái vui vẻ đạt được thoả thuận.
Đưa tiễn người song Âu Dương Vận thấy sắc trời vẫn chưa tối hẳn,không vội về nhà nên lái xe tới khu ngã tư đường,định bụng tới đó mua món đồ trang sức tặng cậu xem như lễ gặp mặt,là anh có lỗi với người ta hơn nữa lại đưa ra điều kiện qúa đáng.
Hai năm sau này còn phải sống nương tựa lẫn nhau,dù không yêu nhưng vào dịp lễ tết hay sinh nhật này nọ lễ qùa vẫn phải tặng,chỉ là thời gian sớm hay muộn mà thôi.
Tiệm trang sức y chọn vốn không thuộc các ngành thiết kế hiện đại như bây giờ,nằm trong khu phố đồ cổ, và là một trong những tiệm có nguồn gốc lâu đời gia truyền hơn năm thập kỷ qua,trước đây khi ông nội y còn khoẻ mạnh thích nhất là trang sức và đá qúy của tiệm này,từ khâu cắt đá cho đến điêu khắc chạm trỗ tất cả đều được làm bằng thủ công trăm phần trăm,theo thời gian danh tiếng tăng cao thì giá cả cũng theo đó lên hương,có lẽ vì thế nên trang sức ở đây cũng trở nên qúy giá khó cầu hơn rất nhiều,không phải cứ có tiền và muốn mua liền sẽ có được.
Thiếu niên ngoan ngoãn không đòi, nhưng về tình hay lý thì anh vẫn sẽ mua.
Bởi vì thuộc khu phố cổ, nên toàn bộ các tiệm xung quanh đều mang theo hơi hướng cổ xưa,nếu không phải có đường nhựa lớn và xe hơi thường xuyên qua lại thì khả năng cao sẽ khiến nhiều người hiểu lầm,bản thân có phải hay không đã đi lạc về thời dân quốc năm xưa rồi?
Bởi vì là tiệm gia truyền tổ tiên cùng với các tiệm khác so,lại càng thêm ngiêm trang cổ xưa,lái xe tìm tới chỗ đậu quen thuộc rồi đi vào trong sân,anh nghĩ nên chọn cho cậu loại trang sức tinh mỉ đẹp đẽ phù hợp với lứa tuổi,đắt chút cũng không sao,tuổi trẻ anh không có nhưng tiền thì anh không thiếu.
Vì là khách hàng quen thuộc nên anh được tiếp đón vô cùng nồng hậu,hoả kế đem y đi xung quanh nhòm ngó lựa chọn cả vòng lớn,cũng thấy không ít thứ trang sức đẹp nhưng để lựa cho cậu đeo vẫn cảm thấy không thích hợp,khí chất và dung mạo thiếu niên sao có thể đeo những thứ thô thiển này?? chọn thêm hồi thật mau mặt trời đã nhanh xuống núi,đã sắp tới giờ tan tầm nhưng anh vẫn chưa chọn được món đồ như ý,nếu không nhanh tay thì khả năng cao lần này sẽ dã tràng xe cát quay lại lần tới mất thôi.
Đang lúc rối rắm không biết làm sao,định bụng gọi điện thoại đánh tiếng cho bạn hữu của ông nội,tức chủ của căn tiệm này nhờ thiết kế một bộ mới,nhưng khi vừa móc ra điện thoại bấm số thì phía trên tầng đi xuống một nam nhân,đối phương vóc dáng cao ráo và khuôn mặt thanh tú,người này khi thấy anh thì hai mắt bỗng dưng toả sáng vội đi nhanh tới vỗ mạnh lên vai một cái rõ kêu.
Giọng điệu vui mừng hớn hở vì gặp lại người quen nhiều năm nói "Học trưởng là anh sao? anh còn nhớ tôi không?"
Âu Dương Vận bất ngờ bị vỗ khiến y hơi chút giật mình,còn chưa kịp lên tiếng nói gì thì đã bị người dành trước nhận thân quen,không khỏi xoay người lại nhìn kĩ người đó,ước chừng tầm cỡ 5 giây sau mới lần nữa cười nhạt đáp trả "Kiều Triết Viễn tiểu bạch kiểm?"
Vừa nghe tới cái tên này liền khiến hắn dỡ khóc dỡ cười,nhớ năm xưa chỉ vì bản thân trắng trắng yếu mềm mà bị người chọc không biết bao lần,đã từng có khoảng thời gian học trưởng được sự trông cậy của vợ nên công khai bảo vệ hắn,nhưng không ngờ rằng vì chuyện đó nên hai người bị toàn trường trêu chọc ship couple suốt bao năm,mãi cho đến khi ra trường lên đại học mới triệt để đánh tan tin đồn thất thiệt đó.
Hắn là học đệ,so với học trưởng và vợ thì kém hơn một tuổi từ nhỏ ba người đã học chung trường với nhau,mãi cho đến khi hết cấp 3 và thi lên đại học thì mới chính thức tách ra,trong nhóm bọn họ thì học trưởng là người có tích cách trưởng thành sớm nhất và được thầy cô bạn bè hoan nghênh nhất,từ lúc mẫu giáo đã bắt đầu đảm nhiệm chức vụ,dẫn đến vợ chồng hai người khi đó đi chung cũng đồng bộ được thơm lây.
Về sau lên đại học ngành nghề khác nhau và xa tỉnh nên triệt để ít liên lạc,hơn mười mấy năm như thế cũng chỉ gọi điện hỏi thăm được vài lần,dù ít nhưng chi gian tình bạn cả ba người vẫn rất tốt,trong thâm tâm hắn và vợ luôn xem Âu Dương Vận đây giống như anh cả trong gia đình vậy,tôn trọng kính nễ về tài năng và tất cả mọi mặt.
Kiều Triết Viễn vì vẻ bề ngoài nên từ nhỏ luôn bị trêu là tiểu bạch kiểm,bị ăn hiếp,trong đó Âu Dương Vận là người chỉ thỉnh thoảng chọc một hai câu,và cũng là người ra mặt bảo vệ hắn nhiều nhất.
Vì lẽ đó nên từ khi còn học mẫu giáo hắn đã bắt đầu đi theo sau mông,kè kè lấy rồi tự nhận là đàn em trung thành,nghĩ tới khoảng thời gian tuổi thơ đó khiến hắn không biết nên khóc hay cười,bọn họ tri