"Thôi đi đại lễ của anh chúng tôi không dám nhận,nhà họ Kiều tôi dù sao cũng là dân thường,không muốn trèo cao hay cưới gả cao sang gì hết,Âu Dương Vận thiếu gia đây từ nay đừng tới làm phiền con trai tôi và gia đình tôi nữa,hiện tại tôi không có tâm trạng bàn chuyện gì cả mong anh hiểu cho" Lộ Dung ngồi bên giường bệnh cẩn thận lau mặt mũi cho người chồng đang hôn mê bất tỉnh,khuôn mặt và nơi chóp mũi đã dần bớt xưng nhưng vẫn thấy rỏ vết đấm xanh tím dữ tợn,người chồng nàng luôn yêu thương nay lại bị như vậy thử hỏi có thể không tức giận sao?
Huống hồ gì hung thủ chính là học trưởng nàng luôn tôn trọng,kính nể suốt bao năm!!
Tên này chẳng những đấm chồng nàng,đã thế còn âm mưu chiếm đoạt cải trắng nhà trồng vun đắp gần hai thập kỷ qua!! dù cho đó có là con heo sạch sẽ thì thế nào chứ? muốn ủi ăn sạch cải trắng nhà nàng à? hư,nàng mới không để tên này đạt như ý nguyện đâu!!
Muốn cưới con nàng,trừ phi bước qua xác của nàng đi rồi tính tiếp!!
Âu Dương Vận lúc này tiến thoái lưỡng nan không biết làm sao cho phải,làm gì cũng cảm thấy nguy hiểm không song,gần ba ngày nay liên tục mang qùa tới thăm thì luôn bị cự tuyệt ở ngoài cửa,cho dù có vào cũng chẳng thể gặp mặt ái nhân hay được bọn họ cho sắc mặt tốt bao giờ cả.
Mà cũng đúng thôi,bọn họ vốn dĩ nghĩ rằng anh với cậu chỉ là quan hệ giúp đở tạm thời,đợi anh bình phục song rồi thôi.
Chứ đâu ai nghờ rằng lại giao trứng vào tay ác đâu? đã thế còn không biết ý tứ khiến bảo bối nhà người ta giận dỗi bỏ về nhà ngoại,nghiêm trọng hơn là "đấm ba vợ" đến nổi hộc si rô gảy răng nhập viện thì hay rồi!.
Với tình trạng muôn vàn cửa ải hiện tại thì xem ra hành trình truy thê của anh còn khá nhiều chông gai a~
Bày ra bộ mặt bất đắc dĩ rời khỏi bệnh viện,trở vào trong xe rồi đăm chiêu suy nghĩ nên làm cách nào để xin lỗi bây giờ? lạt mềm buộc chặt không thể triển vì có lỗi là y,khổ nhục kế cũng không bởi vì vừa bại lộ! lui không được mà tiến cũng không song,chẳng lẻ lại phải áp dụng chiêu lôi người lên giường "làm" đến khi xin tha hay sao?
Không!! tuyệt đối không thể nào!! làm vậy lão bà sẽ giận anh hơn thì có ấy!! lần trước ngu nhưng lần này sẽ không ngu a!!
Trong lòng mang theo ngũ vị tạp trần rối như tơ vò về tới trụ sở cảnh sát,ngay khi vừa mới mở cửa bước vào phòng nghĩ thì một cổ hương cay nồng nháy mắt ập ngay vào mũi,Âu Dương Vận khuôn mặt vô cảm nhìn lâu đến nổi khiến Tiêu Chí nổi cả da gà.
"Này tôi nhớ là không có gây thù chuốc oán gì với anh nha? " Tiêu Chí khẽ ôm hai tay,vừa nhai mỳ ốc chua cay vừa rùng mình nói.
Âu Dương Vận tiến tới kéo ghế ra ngồi mạnh xuống,hai tay bưng trán thở dài hỏi "Tôi nên làm sao mới khiến em ấy hết giận bây giờ? người nhà bên đó ai cũng ngăn cản chúng tôi hết!"
"Đùa? Âu Dương đội trưởng của chúng ta mà cũng có ngày bị nhân gia ghét bỏ sao?" Tiêu Chí khoái ý cười trên nổi đau người khác đáp
"Mà thôi không chọc anh nữa,rốt cục anh đã gây ra chuyện gì,làm cái gì mới khiến họ giận anh nha?"
Nghe hắn hỏi trong lòng y thoáng chốc chột dạ nhưng vẫn như cũ bình tĩnh đáp.
"Đội trưởng à anh!.
" Tiêu Chí bụm miệng cố nén ý cười đến đỏ cả mặt mũi,m*ẹ nó cái này rõ ràng là tự làm tự chịu a,hết giả ngốc lừa gạt chiếm tiện nghi rồi còn đấm xỉu ba vợ thì anh xác định luôn rồi,thế nhưng hắn cũng không ngờ được rằng vị đội trưởng luôn biểu hiện chính trực công minh kia,bộ mặt thật hoá ra lại ngu ngốc EQ thấp đến nhường này,phải hắn ở trường hợp Kiều gia đó thì hắn cũng sẽ giận nha!!
Ai bảo tên này lợi dụng lòng tin lừa ghạt bảo bối Kiều gia đâu?.
Truyện Xuyên Nhanh
Núi cao còn núi cao hơn,đội trưởng của họ xem ra lần này đá phải thiết bản rồi!!
Tiêu Chí cầm đũa vớt mì "Thôi nể tình đồng nghiệp bao năm thì em chỉ nói với anh một câu này thôi,mặc dù nó hơi khó nghe em mong anh chịu khó chút vậy,lần này anh hoàn toàn sai nên bọn họ giận anh là phải,đặc trường hợp là em thì em cũng sẽ làm vậy,thêm vào đó anh còn là đồng học bạn bè thân thiết của họ nữa,họ có lẻ chưa từng nghĩ rằng sẽ tiến thêm quan hệ mật thiết gì với anh cả.
"
"Tân Phàm là bảo bối họ nâng trong tay,nếu anh muốn lấy đi nó nhất thiết phải thuyết phục bọn họ đồng ý,nhưng nếu anh không muốn thì thằng đệ đây còn có một cách nhanh nhất,một khi đã thành thì bọn họ nhất định phải bằng lòng.
" Tiêu Chí ánh mắt giảo hoạt nhếch môi biểu ý đáp,lại nói tiếp hắn làm chuyên gia tâm lí đã bao năm,mặc dù chưa hề yêu ai,không ăn được heo nhưng chí ít cũng đã thấy heo chạy rồi,sao có thể cái gì cũng không biết đâu?
Kế hắn sẽ hiến,thành hay bại phải dựa vào bản thân đội trưởng rồi
- ---------------
Cao ốc khu dân cư của Mễ Lạc Tranh toạ lạc ngay gần sát ngoại ô thành phố,một căn rất lớn và giá cả vô cùng đắt đỏ,người ở đây đại đô số đều có gia cảnh và tài sản phong phú.
Căn này khác hẳn với căn cũ trước đó,tại sau khi tống cổ Doãn Dung Kiệt khiến hắn nằm viện thì cậu đã vội chuyển nhà,đổi luôn cả số điện thoại hoàn toàn cắt đứt liên hệ với hắn,thiết nghĩ cho dù sau này có bình phục thì cũng phải tốn kha khá thời gian mới tìm thấy cậu đi?
Mễ Lạc Tranh ngồi trên ghế dựa nơi ban công rộng rãi để ngắm cảnh,phía sau là vài toà lầu cũ đã có từ vài thập niên trước,đối diện chung cư là một toà nhà cao chọc trời mặt kính tối đen giống như cự thú,bầu không khí trong lành mát mẻ không ồn ào hay khói bụi xe cộ,dù có cũng là rất ít khả năng vì nơi đây là khu nhà giàu xây riêng nhằm tránh ở nơi ô nhiễm,cũng vì lẽ đó nên nhà ở nơi này có giá cả khá cao so với hơn với những nơi khác,và nghiễm nhiên cũng rất khó mua được.
Một bóng người ngồi trong phòng tối nơi đối diện ban công nhà Mễ Lạc Tranh,năm sáu máy vi tính màn hình sáng rực đặt ở trên bàn,ở trong nó là từng góc độ khác nhau của một căn phòng bài trí ấm cúng đẹp đẽ,chợt một bóng người nhỏ nhắn từ phía trước ban công đi vào trong phòng khách,ngồi lại trên ghế sofa tay cầm thịt xiên nướng đang không ngừng ăn,thỉnh thoảng còn tỏ vẻ khoái chí cười híp cả mắt trông rất vui vẻ.
"KIỀU--TÂN--PHÀM!!!" Hắn gào rít tên cậu qua kẽ răng,cả người chìm trong bóng tối và khuôn mặt âm u thần sắc vặn vẹo,nơi đáy mắt tràn ngập thù hận hoá thành thực chất như muốn trào cả ra ngoài,cả người trơ xương gầy yếu ẩn trong lớp áo sơmi to rộng,mái tóc dài che khuất hai mắt lại chẳng thể nào ngăn cản nổi thù hận cất chứa trong hắn,khớp xương nơi bàn tay bị xiết chặt đến trắng bệch và phát ra tiếng kêu giòn giả.
Hai mắt mở to chăm chăm trừng lấy màn hình hệt như muốn ăn tươi nuốt sống,không khí trong phòng cũng vì đó mà ảnh hưởng,máy lạnh quạt trần đều bật tất,nhiệt độ trong phòng rất thấp hoặc nói là lạnh cũng không ngoa.
Thần sắc xấu xí vặn vẹo thoáng chốc trở nên căng thẳng tột độ,cậu ta uống rồi!! cậu ta đã uống nó rồi!!
"Haha đúng là ông trời cũng giúp tao!! Kiều Tân Phàm mày chết chắc rồi!!" hắn điên cuồng rống họng cười gào cả lên.
Đôi bàn tay run rẫy với lấy chiếc điện thoại trên bàn,bấm một dãy số xa lạ,chuông rung vài hồi phía đầu dây bên kia rất nhanh đã bắt máy.
>
"Là tôi Dung thiếu đây! kế hoạch tôi đã bàn với các người lập tức triển khai được chưa? cậu ta đã ngất xỉu rồi và nhớ làm nhanh gọn một chút,hiểu không?" hắn ta ngữ khí nhàn nhạt,đè chắc cổ họng biến âm nói
"Vậy thì tốt,chỉ cần thấy người thì 100 vạn còn lại sẽ chuyển vào tài khoản các người!"
Người ở đầu dây bên kia đáp trả cười nói vui vẻ,nhưng hắn lại không có đủ kiên nhẫn để nghe liền tức khắc cúp máy,gỡ điện thoại tháo sim rồi giục ngay vào trong thùng rác,lúc này thù hận trong mắt rút đi duy chỉ còn lại sắc thái điên cuồng cùng mong đợi,bởi vì ngày này hắn đã chờ từ rất lâu rồi.
Thời gian theo từng phút dần dần trôi qua lặng lẽ,khắp nơi trên đường kẻ qua người lại,duy chỉ không ai để ý một chiếc xe chở hàng nhỏ từ