"Nhân loại ngu xuẩn ngươi!.
sao ngươi dám??" Sở Quân Mạc càng nghĩ càng cảm thấy tức giận khôn nguôi,nhìn tới tên nhóc đang ngã ngồi trên đất kia thấy y chẳng những không sợ ngược lại còn bày ra vẻ mặt châm chọc khiêu khích là có ý gì??khinh thường vũ nhục y sao?? phải biết trăm vạn năm kể từ lúc y sinh ra đời chưa hề có một người nào dám nhìn thẳng vào y như vậy đi?
Thấy y liền sợ đến xanh mặt,không khóc thì chính là nháo,không một ai dám tới gần y chứ đừng nói là "hôn trộm" giống tên ngu ngốc đầu não có vấn đề này! chẳng lẻ hắn không biết thân phận thật sự của y?hay hắn chán đời muốn chết???nhớ năm xưa y đường đường là Qủy Đế danh chấn thiên bạ khiến ai nghe tên cũng phải sợ hãi mất mật nhưng giờ thì! m*ẹ nó một chút tác dụng cũng không có a??
Như đã lý giải nghi hoặc trong mắt y,Mễ Lạc Tranh chậm chạp từ trên mặt đất đứng dậy phủi sạch bụi bẩn dính trên quần áo.
Mặc kệ bàn tay và đầu gối bị thương,ánh mắt chuyển biến si mê khuôn mặt ửng đỏ nhìn chằm chằm y,thật lâu bỗng nhiên buột miệng nói "Đẹp trai qúa,không nghờ trên đời này lại có người đẹp giống ngươi vậy.
"
"Con mắt này,cái mũi rồi bờ môi này nữa qủa thật hợp gu ăn uống của ta nha,thế nào soái ca chúng ta hôm nay ở chổ này ước định một pháo nhỉ?"
[Ký chủ các ngươi là lần đầu gặp mặt nha,ta biết là ngươi yêu y nhưng có thể nào giữ lại chút liêm sĩ tự trọng chút được không?lỡ ngươi doạ y chạy mất thì sao?]thời gian đầu xuyên còn chịu khó nghe lời ngoan ngoãn nhưng sao ngày càng biến chứng?đầu óc lúc nào chứa cũng toàn *bạch bạch bạch* là sao chứ?1
Mau trả ký chủ hồn nhiên trong sáng lại cho ta đi!!!
Dĩ nhiên cậu không nghe được tiếng lòng thật sự của hệ thống,nhưng cho dù có nghe cũng sẽ phớt lờ không quan tâm.
Liêm sĩ là gì?ăn được không?chỉ cần ta mặt dày không biết xấu hổ thì kẻ ngại sẽ là người khác!!!
Sở Quân Mạc nhìn bộ dáng u mê đến thất thờ khiến trong lòng tràn đầy sảng khoái tự tin,xem ra mị lực quyến rũ của bổn toạ bao năm vẫn chưa hề thay đổi nha,chỉ là tầm mắt cậu nhìn qúa nóng khiến y bỗng có chút xấu hổ giơ tay giả ho,mặt lạnh nói "Nhìn đủ rồi sao?"
Mễ Lạc Tranh mím môi ánh mắt sáng rỡ lắc đầu đáp,đùa cái gì thế chưa *bạch bạch bạch*cậu làm sao biết đủ nha,ước gì lúc này y nổi cơn điên bị người hạ độc hay tẩu hoả nhập ma,đè cậu ra chổ này làm vài hiệp thì hay bjết mấy? nghĩ thử mà xem,nơi đáy vực hoang vu bốn bề chất đầy cát sỏi! chỉ có hai ta ở nơi này âu yếm thân mật,cùng nhau đánh vần khanh khanh ta ta! chậc,nhân sinh không còn gì để hối tiếc a! 1
Vốn dĩ định giết tên ngu xuẩn này vì vô lễ dám sàm sở y,nhưng nghĩ kĩ lại tất cả cũng chỉ vì trầm mê nhan sắc thượng thừa của y mà thôi,nể tình tên nhóc này là người đầu tiên gan dạ dám đối diện nhìn thẳng vào y nên thôi! bỏ qua cho lần này vậy.
Mặc kệ trong lòng suy nghĩ thế nào thì ngoài mặt vẫn là bất động thanh sắc,cẩn thận quan sát nhìn ngó khắp bốn phương tám hướng,chắp tay sau lưng cau mày trầm giọng hỏi "Năm nay là triều đại nào?ai làm Hoàng Đế?"
Mễ Lạc Tranh "Kể từ 200 năm trước đã không còn Hoàng Đế nữa rồi,bây giờ là thời hiện dại do chính phủ đảng và nhà nước nắm quyền.
"
"Đảng??nhà nước??rốt cuộc đó là phe thế lực nào?tại sao bổn toạ chưa từng nghe qua?"rõ ràng năm xưa khu địa phận này do Thừa Thiên Tông cùng Tiệt Giáo chia nhau nắm quyền mà??vậy tại sao tên ngu ngốc này lại trả lời khác??Đảng và nhà nước mạnh đến mức nào mà lại có thể thay thế hai tông đại phái nắm quyền thế gian này chứ???
Mễ Lạc Tranh "!.
" xem ra vị này ngủ lâu qúa nên đầu óc sảy ra vấn đề,vẫn chưa nhận rõ thời cuộc đi?
Vừa nghĩ Mễ Lạc Tranh đã nhanh chóng rút ra điện thoại,bấm sáng tìm kiếm chương trình sẵn tiện bày ra khuôn mặt tươi cười,đưa nó tới trước mặt y thì vị này bỗng nhiên kinh hoảng lùi ra xa hét "Thứ gì!!là ai đang bị nhốt trong đó??nói rốt cuộc ngươi là yêu nghiệt phương nào?"
"!.
"
Bình tĩnh,bình tĩnh không được động thủ!!đây là lão công nhà mình!!
Mễ Lạc Tranh trong lòng không ngừng mặc niệm thôi miên bản thân,cưỡng ép đem cổ khí bực bội muốn oanh tạc kia nuốt xuống dưới bụng,y phản ứng vậy là đúng bởi khi thức giấc đã cách thời của y sống không biết bao năm.
Lần đầu tiên thấy điện thoại giật mình cũng không có gì lạ cả,phen này chắc phải từ từ giải thích đàm đạo cho y hiểu thôi.
"Tới đây,để ta nói cho ngươi hiểu.
"
"KHÔNG!!BỔN TOẠ CỰ TUYỆT!!QUÁI VẬT NGƯỜI ĐỪNG TỚI GẦN TA!!!"1
Mễ Lạc Tranh "!.
.
"
*N phút sau đó:
"Hiểu rồi chứ?"
Y không nhúc nhích vẫn bình thãn đứng tại đó chẳng hề cử động,hai mắt vô cảm giấu diếm rối rắm nhìn chằm chằm cậu muốn tìm kiếm sự giúp đỡ nhưng lại không dám mở miệng nói,bởi y thật sự nghe không hiểu tên nhóc này đang nói cái gì cả!!! điện thoại,ti vi là cái thứ quái qủy gì chứ???bổn toạ một cái cũng nghe không vào,không hiểu!!thật sự không hiểu a!!
Mễ Lạc Tranh trông bộ dáng đơ mặt kia không cần nói cũng biết y đang nghĩ gì,tầm này chắc chắn là không tiếp thu được rồi.
Bỗng chốc đăm chiêu hơi xoa xoa cằm nghĩ tiếp theo nên làm