Sáng hôm sau Phong Vũ mua theo ít qùa sang Cao gia thăm hỏi thăm tên khốn kiếp kia,trong lòng dù không qúa tình nguyện nhưng người ta đã xuống nước cật lực nhờ,hắn lại từ chối thì không hay.
Dù muốn hay không ít nhất cũng phải cho người ta câu trả lời đàng hoàng,giải quyết dứt điểm cho song,chứ để dây dưa lâu dài Cao gia phát hiện thân phận thật sự liền phải chết.
Tới nơi hắn được tiếp đón vô cùng nồng hậu nhưng không vội lên lầu,chậm rãi đi xung quanh hỏi thăm người hầu về tình hình của Cao Thừa Duật,hiểu biết thêm chi tiết mới tiện bề khuyên nhủ hành động,loại tình huống này nên gọi là mắc bệnh tương tư đi? kỳ thật muốn hắn thế tên kia làm bảo mẫu cũng không phải không thể,giúp chút là được nhưng hành động thân mật tuyệt đối không bao giờ.
Duyên phận của họ ngay từ đầu đã sớm định vô duyên rồi.
Bất qúa nể tình xưa nghĩa cũ nên lần này hắn vẫn sẽ giúp,quan hệ cũng coi như bằng hữu một thời cho nên mới cân nhắc,trừ cái đó hắn không muốn dính dáng thêm thứ gì với Cao Thừa Duật nữa.
Loại chuyện có thể đơn giản giải quyết liền không muốn gây thêm phiền hà,bởi cuộc sống hiện tại hắn đã mãn nguyện lắm rồi.
Còn về thù hận đánh nhau trước đó chẳng qua vì không cam tâm muốn hỏi cho ra lẽ mà thôi,từ sâu trong thâm tâm đối Cao Thừa Duật tình cảm sớm đã mai mòn theo thời gian rồi.
- ---------------
Đêm khuya Mễ Lạc Tranh đang ngủ lại vội giật mình tỉnh giấc,chỗ nằm bên cạnh trống không hoảng loạn mở cửa chạy ra trước nhà nhìn thì qủa nhiên,y ngồi ở hàng ghế đá dưới gốc cây quay lưng ngửa đầu ngắm bầu trời đầy trăng sao.
Cậu sỏ dép chầm chậm tiến về phía trước ngồi xuống cạnh y,nam nhân trong lòng cất chứa ưu tư phiền muộn,sầu lo viết hết lên mặt nên chẳng thể nào tươi cười nổi.
Y lúc này nhất định đang rất khổ sở đi?
Y nhìn thấy cậu quay qua,hơi câu trào phúng nhàn nhạt hỏi "Thế nào?là tôi đánh thức cậu sao?"
Mễ Lạc Tranh vội lắc đầu xua tay đáp "Không phải,chỉ là em muốn tìm anh cùng nhau trò chuyện chút thôi.
"
"Ha?trò chuyện?trò chuyện gì với một tên quê mùa lạc hậu như tôi?bản thân đường đường là Qủy Để mà nay lại rơi vào cảnh nghèo khó túng thiếu chờ người câu lưu,nếu là cậu thì cậu chấp nhận được sao?"Một kẻ thất bại thảm hại như y lấy tư cách gì để xứng đáng được quan tâm chứ? hiện tại quan tâm chẳng qua do tuổi trẻ mới lớn chưa trãi sự đời,khi cậu đủ trưởng thành đủ thấu hiểu chắc chắn sẽ bỏ rơi y thôi,nên lời hứa của cậu từ trước tới nay nữa câu đều không tin.
Nhưng thiếu niên này không có ý xấu nên chẳng rảnh hung dữ hù doạ cậu ta làm gì,nhấp môi nói "Chẳng lẻ cậu không cảm thấy tôi vô dụng sao?ngoài trừ nhan sắc thì cái gì cũng không biết làm,vô dụng như vậy mà! "
Mễ Lạc Tranh trong lòng run rẫy nhớ lại hình ảnh ngày hôm đó của y,nhớ tới cảnh y khóc thương tâm thế nào khiến tim cậu đau hơn ai hết,giang tay ôm chầm lấy y nghẹn ngào hống "Không vô dụng,với em anh một chút cũng không vô dụng! "
Sở Quân Mạc toàn thân cứng đờ,giọng nói ấy khiến toàn thân y như có một dòng nước nóng chảy qua,rưới đến mềm lòng từ từ thấm sâu vào tận cốt tủy mà chính bản thân y cũng không hay.
Đôi bàn tay nhỏ khẽ vỗ về lên lưng y,ngữ khí ôn nhu chậm rãi tiếp "Em biết thời thế đổi thay khiến anh rất khó tiếp nhận,hiện tại anh giống như một đứa trẻ gì cũng không hiểu nhưng mình có thể học mà,một tháng không được thì một năm hai năm,nhưng cho dù là bao lâu đi chăng nữa em vẫn sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh chăm sóc cho anh mà.
"
Lần này nghe y bình tĩnh hơn rất nhiều,không sợ hãi hay vô tình đẩy cậu ra giống như lần trước,hô hấp thoáng chốc khó khăn dồn dập,tay vẫn vô lực để đó không hề ôm trả lại cậu thở dài nghĩ vì cái gì lại như vậy đâu?bổn toạ có gì tốt xứng đáng để ngươi yêu chứ?
Rốt cuộc vẫn nhịn không nổi nữa,hai hàng nước mắt lặng thinh rơi xuống thanh âm trầm thấp nức nở khóc lên.
1
Trong đêm khuya tĩnh lặng nhá nhem tối khiến thanh âm càng thêm rõ ràng,cậu run rẫy khoả tim lần nữa treo tuốt lên cao,ngẫng đầu nhìn khuôn mặt u uất tội nghiệp kia nay đã thấm đẫm nước mắt khiến cậu càng thêm đau lòng,hoảng loạn giờ tay lên xoa nơi bọng mắt mềm mại của y,cảm giác ấm nóng truyền tới làm cậu sợ hãi hỏi "Làm sao vậy?đừng khóc nữa mà,anh khóc em đau lòng lắm đó biết không?"1
Sở Quân Mạc đối mắt với cậu,nhưng đôi mắt qúa đổi thâm tình kia khiến y vô lực sợ hãi quay mặt đi "Cậu đừng như vậy chúng ta không hợp nhau đâu"
Mễ Lạc Tranh không cho là phải,cậu siết chặt eo y hơn hơi nhón người hôn phớt nhẹ lên hầu kết nam tính của y,câu môi cười chậm rãi nói "Anh không thử thì làm sao biết được chúng ta không thích hợp chứ?đúng không?"
Sở Quân Mạc đỏ mặt trong lòng gian nan rối bời không biết nói sao cho phải,bởi y chưa hề có kinh nghiệm yêu đương lần nào,thân mật tri kỷ bạn bè hảo hữu cũng không nên y làm sao biết nói lời ngon tiếng ngọt cơ chứ?1
"Ngươi biết không?kể từ khi ta chào đời đã định sẵn làm kẻ thù của cả thiên hạ chúng sinh,đám trẻ con ai cũng sợ hãi bọn họ không cho ta chơi chung hay thấy ta liền chạy,người lớn cũng thế! tất cả đều như vậy cả,sợ ta nổi giận ra tay lấy mạng họ nhưng sự thật bổn toạ cái gì cũng chưa làm! ta hâm mộ những người bình thường bởi vì họ có gia đình,có người bầu bạn và có nụ cười hạnh phúc! nếu được lựa chọn thì ta tình nguyện chỉ làm dân thường,nếm đủ dư vị thế gian thấu hiểu tất cả mọi thứ!.
như vậy có chết ta cũng cam lòng mản nguyện! sống qúa lâu bổn toạ thật sự mệt mỏi