Sớm ban mai từng tia nắng nhẹ nhàng xuyên qua tán cây ngọn cỏ,những giọt sương tụ lại trên lá và mái hiên lục tục rơi xuống khiến thời tiết có điểm lạnh lẽo.
Phủ tướng quân rất lớn trang hoàng lộng lẫy uy nghiêm nhưng qúa mức an tĩnh lạnh lẽo,bởi gia chủ rất lâu mới từ biên cương trở về an dưỡng nghĩ ngơi vài ngày.
Lễ tết cũng không,trừ phi đặc biệt quan trọng điển hình như Bệ hạ cho mời giống với lần này vậy,Tạ phủ đặt ở kinh thành không lo nhưng biên cương thì không thể vậy,dư ngiệt ngoại bang nhiều lần hăm he dòm ngó nhưng khổ nổi gặp Tạ Huyền Diệp.
Đánh lần nào thất bại thảm hại lần đó khiến họ tâm sinh chán nãn,nhiều lần bí mật phái sứ giả viết thư cầu bắt tay làm hoà.
Mong Tạ Huyền Diệp châm trước lên thuyền phối hợp với họ đánh chiếm giang sơn,thành công mỗi bên một nữa tự mình cai trị vô quản lẫn nhau.
Chỉ là khi ấy y thẳng thắng cự tuyệt lời mời tạo phản vì không muốn trở thành kẻ đại nghịch bất đạo,nhưng giờ thì khác rồi! Càn Đức,giang sơn lẫn ngai vàng và con trai ngươi bản tướng tất cả đều muốn.
Trong phòng bếp đang ngào ngạo truyền tới hương thơm của thức ăn,mặt bàn trãi đủ sắc thái hương vị mỗi món một vẻ hấp dẫn vô cùng.
Nhưng tất cả đều thống nhất cắt chúng thành hạt lựu nhỏ đem sào nấu,ninh hầm đến mềm nhừ ăn chung với cháo trắng tạo nên món ăn đơn giản mỹ vị.
Mặt trời càng quang sương mù dày đặc tan đi,cấp gian bếp đem lại điểm dịu dàng ấm áp.
Ngồi ở bàn ăn Tạ Huyền Diệp cố tình thả chậm động tác đút từng muổng nhỏ cấp cháo cho tiểu nhân nhi ăn,đáy mắt ôn nhu dịu dàng đày ắp như muốn tràn cả ra ngoài.
Khi trước chán ghét phiền toái muốn đuổi vội người đi bao nhiêu thì bây giờ lại hận bấy nhiêu,hơi cúi đầu rũ mắt vừa gạt cháo đút cậu ăn.
Cố tình kéo dài thời gian quên luôn đám người ăn mặc chỉnh tề đứng đợi ngoài sân.
Dẫn đầu đích thị là Lý công công tổng quản thái giám tâm phúc bên cạnh Hoàng đế,phụng theo khẩu dụ hôm nay chính thức đón Lục hoàng tử Càn Tây Đường trở về hoàng cung.
Xa cách không gặp mấy ngày mà Thừa tướng,bệ hạ cùng nương nương đã nhớ cậu đến phát điên tâm trạng lo âu thổn thức,sợ cậu ở phủ tướng quân bị người khi dễ ngược đãi ăn không đủ no mặc không đủ ấm.
Mặc kệ Lý công công truyền tin về thế nào thì họ vẫn lo lắng như cũ,sợ hài tử khóc nháo nên chiều nhưng chuyện gì cũng có giới hạn,thân là hoàng tử nhất thiết phải trụ ở hoàng cung mới hợp lí thoả đáng.
Ai đời hoàng tử ấu niên vô bệnh vô tật đi trụ bên ngoài cách xa phụ mẫu thân sinh bao giờ? huống chi người đó lại là cái đinh trong mắt cái gai trong thịt bệ hạ luôn muốn diệt trừ đâu?
Lý công công tay cầm phất trần im miệng lẳng lặng chờ đợi,nhưng một canh giờ trôi qua tiểu hoàng tử vẫn còn đang ăn hoặc đúng hơn là vị kia vẫn tiếp tục đút,trong lòng sinh tâm bực bội nhéo chặt phất trần.
Tạ tướng quân đây là cố tình kì kèo muốn quỵt không chịu nhả người đây mà,lúc trước ghét bỏ sao bây giờ lại khác?
Tạ tướng quân ngài làm ơn giao hoàng tử lại cho chúng ta trở về phục mệnh đi,ăn có bữa sáng lâu như vậy làm cái gì chứ?chờ lâu sợ về trễ sẽ bị bệ hạ trách mắng,lấy hết can đảm vẫn là lên tiếng chen ngang vào nói "Tướng quân Lục hoàng tử ăn nãy giờ chắc đã no bụng rồi,vẫn nên sớm trở về đi thôi"
Tạ Huyền Diệp như không nghe thấy,hành động phi thường chậm chạp nhưng nồi cháo bao lớn chứ?hơn nữa oa nhi 2 tuổi đói ăn nhiều hơn bình thường xíu,dạ dày nhỏ chứa được bao nhiêu?vả lại cũng đâu thể nào bắt một đứa bé 2 tuổi ăn hết nguyên bàn thức ăn được?
Khó chịu mất mát,suy tư trong chốc đến cùng vẫn gật đầu lên tiếng đáp "Được rồi mang về đi" y đến hiện tại cũng chưa rõ ràng lắm cảm giác mất mát rốt cuộc là vì cái gì?một cái tiểu hài 2 tuổi dễ thương thông minh chút có gì đặc biệt hơn người đâu?tiễn rồi thì thôi,cớ chi phải thương tâm mất mát vì nó chứ?vô dụng như vậy đáng giá sao?
Thay vì mơ tưởng viễn vông không bằng suy nghĩ kế hoạch tạo phản tốt hơn nhiều.
Hơi cúi thấp đầu nhìn tiểu nhân nhi ăn đến hai má căng phồng như chuột lang ánh mắt sáng rực cong vớn trông rất thích,tay nhỏ cầm chắc chiếc bánh bao sữa nóng hổi há miệng cắn một ngụm lớn,hương vị thơm ngon khiến cậu vui đến nổi sảng khoái tinh thần.
Sách một tiếng,chẳng lẻ trong cung bị người ngược đãi ức hiếp ăn không đủ no hay sao?mới chỉ vì cái bánh bao sữa đã cao hứng đến vậy rồi?
Nhất thời quên ý thức việc y vừa giao trả mình cho Lý công công,mãi cho đến khi bị bế đi thật xa mới giật thót quay đầu lại nhìn,y vẫn ở đó vẫn ngồi chổ cũ dùng ánh mắt phức tạp mờ mịt nhìn cậu.
Mễ Lạc Tranh cảm giác bản thân mình vừa bị bỏ rơi,khó chịu muốn khóc nhưng e ngại Lý công công mật báo,lỡ khiến phụ hoàng hay phụ thân tức giận thêm chán ghét y thì sao?
- ---------------
Trở về hoàng cung