Trong đại điện ngoại trừ lẻ tẻ vài người đang đứng thì còn lại tất cả đều qùy,dẫn đến đám cung nhân căng thẳng sợ hãi cúi đầu thật thấp,thậm chí không dám thở mạnh.
Đáy mắt Thẩm Uy thoáng chốc đầy vẻ hậm hực lạnh lẽo,toàn đám ngu xuẩn đầu óc bả đậu bộ tưởng bản thân qùy xuống là Càn Đức đổi ý hay sao?hơn nữa để nhi tử hắn lên làm Thái tử thì thế nào chứ?có gì không hợp ở đây chứ?
Bình thường việc hệ trọng đại cứu tế nạn dân sao không thấy đoàn kết vậy đi?bệ hạ chưa chết đã lo tìm kiếm đầu quân lên thuyền hoàng tử mưu đồ đoạt đích?làm đến rầm rộ khó coi bộ tưởng Càn Đức ngai vị này để chưng sao?mắt không mù tùy tiện điều tra chút là rõ ngay,theo hắn hiểu biết thì e rằng tên Càn Đức này sớm đã ghi hận trong lòng rồi.
Chưa ra tay thu dọn bởi vì chưa tới thời cơ,lãnh tránh không đi lại diễu võ giương oai chạy ra đương đầu ngọn gió qùy xuống áp bức gã?này là hận sống qúa lâu nên muốn tự tìm đường chết rồi?cho dù sau này thế nào thì hiện tại Hoàng đế vẫn là Càn Đức chí cao vô thượng nắm quyền sinh sát trong tay,nếu muốn hạ chỉ tru di cửu tộc hay chém đầu cả đám chẳng phải đơn giản phẩy bút thôi sao?làm quan bao năm đầu óc chẳng hề thông minh lên được chút nào,tính cách ích kỷ nhỏ mọn của Càn Đức các người không hiểu?ha giờ thì hay rồi,chui đầu vào rọ ở đấy rửa sạch cổ đợi sẵn đi.
Càn Đức trừng mắt đảo qua nhớ kĩ từng người đang qùy rạp trên mặt đất,toàn những gương mặt quen thuộc! xem kìa đó chẳng phải đằng ngoại của các vị hoàng tử hay sao?trẫm vẫn khoẻ mạnh sinh long hoạt hổ mà các ngươi đã nóng lòng đến nhường này rồi?muốn kéo trẫm xuống ngai vàng chống đối đến vậy sao?
Những gì bọn họ nói gã hiểu hết chứ sở dĩ chọn tiểu Lục phần lớn là vì thiên tư thông minh sáng dạ,tin tưởng có thể thành tài nên muốn bồi dưỡng con kể từ bây giờ,hài tử khác cũng rất tốt nhưng so trí óc thấy vẫn thua xa tiểu Lục hơn nữa không thân cận bằng.
Tuổi tuy nhỏ nhưng gã tin chỉ cần cho a Đường thời gian trưởng thành,thằng bé chắc chắn sẽ trở thành vị Thái tử tốt.
Hơn nữa Thẩm Uy cũng công nhận và yêu thích thằng bé này chứng tỏ có chổ hơn người,phải biết hắn trên triều nổi tiếng độc mồm độc miệng chưa hề e sợ kiêng nể ai bao giờ đâu.
Đại thần qúy trọng bản thân yêu thích,nếu vậy thuận nước đẩy thuyền thôi tội gì tìm kiếm xa sôi chứ?vạn sự thuận lợi sắp thành ngặt nổi gặp đám đại thần quyết tâm cản trở này ai vui nổi?ngoài miệng luôn mềm kêu vì giang sơn sã tắc nhưng trong lòng một bồ dao găm,Càn Đức nghĩ tới đây sắc mặt thoáng chốc trầm xuống.
Trừ Thẩm Uy ra gã không thật sự tin tưởng bất cứ một ai,kể cả vị mama theo nuôi từ tấm bé này.
Đương lúc tiến thoái lưỡng nan,bầu không khí thâm trầm qủy dị lan tràn thì một bóng dáng nhỏ từ ngoài cửa lú đầu xuất hiện,thị vệ đứng canh trước cửa vội vàng ngăn lại thấp giọng nói "Lục hoàng tử bệ hạ đang bàn chính sự người không được vào đâu.
"
Mễ Lạc Tranh nếu đã tới nào dễ dàng rời đi như vậy?vụng trộm liếc nhìn Hoàng đế đang nhăn mặt tâm trạng không vui ngồi trên ngai vàng kia,trong đầu nảy ra diệu kế đẹp cả đôi đường tay nhỏ nắm chặt vạt áo,bập bẹ ngẹn ngào đáp "Nhưng! nhưng thúc thúc! ta chỉ là nhớ cha muốn gặp người thôi mà!.
"
"Nếu như vậy thì cho ta đứng từ xa nhìn! ta sẽ ngoan! tuyệt đối không làm phiền đâu! "
Nghe cậu nói viên thị vệ thoáng chốc do dự dao động bởi lời cậu nói lệnh người động dung thương sót,vô hại công kích,thanh âm nhỏ nhẹ nhưng triệt để đánh sâu nội tâm,tiểu hoàng tử không có ý xấu,vì thương bệ hạ nên mới cả gan làm liều nếu muốn từ chối cũng thật khó.
Thiên hạ thủ di cường cậu tức khắc vận dụng tuyệt chiêu,cặp chân ngắn củn tiến lên hai tay nhỏ bé nắm chặt lấy vạt áo thị vệ khẽ rung làm nũng nói "Ta chỉ ở lại xem một chút thôi được không?"
Thị vệ nhìn vào đôi mắt to tròn ướt sủng kia qủa nhiên không nở lên tiếng nặng lời,bao năm cố gắng khó khăn lắm mới thăng chức vào triều đi theo bảo vệ Hoàng thượng,muốn lơ là cảnh giác rất khó.
Hoàng tử công chúa hay phi tần gặp qua rất nhiều! chỉ là không đứa bé nào thân cận hay đáng yêu khả ái như nhãi con này cả,thân phận long tự cao qúy một chút cũng chẳng hề khinh khi thị vệ thấp hèn.
Người như vậy sao có thể từ chối được đây?
"Vậy lục hoàng tử hứa nhất định phải ngoan ngoãn giữ im lặng nhé?"thị vệ bất đắc dĩ hỏi.
Mễ Lạc Tranh vui vẻ gật đầu đáp ứng sau đó triều tới chân thị vệ đi tới ôm chầm lấy nó,viên thị vệ còn đang suy nghĩ tiếp theo nên bẩm tấu chuyện này thế nào thì ống quần bị người giật giật,tiểu hoàng tử nắm lấy và tắc vào lòng bàn tay phải một viên kẹo đường đã bóc vỏ.
"Là mẫu phi cho ta,nay ta tặng cho thúc một viên"miệng nhỏ ngậm kẹo vừa ăn vừa nói.
"Này cho ta thật sao?" thị vệ trong đầu thầm nghĩ nhưng nhiều hơn hết là ngạc nhiên xen lẫn bất nghờ,chưa bao giờ nhận được ngọt ngào hảo ý từ bất cứ ai leo lên tới đây đã phải trả giá rất đắt,xuất thân thấp hèn chưa bao giờ dám đòi hỏi cao sang tiểu hoàng tử thế nhưng lại cho kẹo ta sao?
Viên Trung âm thầm nhét viên kẹo vào túi bạc bên hông định bụng cất giữ ăn dần,trong lòng một mảnh nhu hoà ấm áp dẫn đến hảo cảm độ với Mễ Lạc Tranh tức khắc bành trướng dâng lên,sau này nếu có cơ hội nhất định sẽ dốc hết sức mình phò tá hoàng tử.
Với kinh nghiệm nhiệm vụ bao năm gặp đủ loại người,mọi loại trường hợp hiển nhiên trông sắc mặt biết họ nghĩ gì sớm đã nâng tầm,và cách tranh thủ dành lấy hảo cảm không cần thầy dạy đã tự biết.
Sỡ dĩ nhất quyết đeo bám lôi kéo Viên Trung,vì vị này ở cốt truyện nguyên bản sẽ thăng tới chức Thống Lĩnh Tử Cấm Thành là kẻ đã đâm tim Thẩm Uy tiễn Bạch Liên Hoa về chầu trời.
Giao thoa hiện tại trãi đường sẵn cho sau này,ít nhất khi sự việc bại lộ Viên Trung sẽ không tái diễn tuồng cũ kiếp trước.
Nếu muốn có thể kiếm xách diệt trừ nhanh gọn tránh để đêm dài lắm mộng nhưng cậu không làm,nhân vật chủ cán nếu biến mất qúa nhanh sẽ dẫn đến hiệu ứng bươm thay đổi cốt truyện phát sinh khôn lường,cho nên thay vì diệt cậu muốn leo kéo Viên thị vệ về chung phe.
Môt người sống khoẻ mạnh bao giờ cũng lợi hơn 1 cái xác không hồn!
Lý công công đã thấy cậu liền nhẹ bước tới thì thầm vào tai Hoàng Đế,nói "Bệ hạ Lục hoàng tử tới rồi đang đứng ở gần cửa kia"
Càn Đức vốn dĩ tâm trạng tức giận không vui vừa nghe tin bảo bối tới mí mắt nâng lên,ngồi thẳng dậy ngoắc tay cười nói "A Đường mau lên đây với phụ hoàng"
"Cha hài nhi tới rồi đây!" Mễ Lạc Tranh hớn hở dốc hết công phu vào đôi chân ngắn chạy nhanh,lạch bạch kêu,cục bột đỏ phi nhanh phá tan không khí căng