Vào giây phút ra đi mang theo nổi uất ức hối hận suốt cả đời này Tần Hi nằm giấc chiêm bao,trong mộng ấy anh thấy được một cuộc đời khác của bản thân mình,thấy được ái nhân người mà anh hằng đêm mong nhớ nhưng xấu hổ không dám gặp mặt để rồi hối hận cả đời về sau.
Thấy được cảnh "Tần Hi" âu yếm Kỷ An An vì muốn nó mà đưa ra diệu kế,cùng với Tống Trạch Lam Thiên Vũ hợp tác đẩy thiếu niên rồi vào đường cùng thân bại danh liệt.
Thậm chí chính bản thân "Tần Hi" còn chủ động ra trận xuất kích lừa gạt tình cảm cứu rổi,để lại lần nữa khiến thiếu niên tuyệt vọng kết thúc sinh mệnh nhỏ bé này.
Nhìn cậu khóc Tần Hi liền cảm thấy hít thở không thông,tức ngực trái tim như bị ai bóp chặt đau tê dại đến cùng cực.
Mặc anh hét hay làm thế nào đều không thể khiến "Tần Hi" trong mơ chú ý,cũng chẳng thể đến bên ôm Ấu Du vào lòng mà an ủi,cứ thế trơ mắt nhìn ái nhân bị người hảm hại oan ức ra đi.
Đau khổ hối hận dần chiếm cứ tinh thần trí não anh dù chỉ mơ nhưng lại khiến anh tin tưởng rằng nó là sự thật đã diễn ra ở kiếp trước,bất lực vì không thể làm gì khác hơn ở gần giơ tay nhưng chẳng thể nào với tới nổi.
Anh hiểu bản thân mình năm xưa chính là như vậy,nếu còn thương Kỷ An An sẽ đồng ý vì cậu ta trả giá bất cứ thứ gì,nhưng Ấu Du em ấy có tội gì đâu?
Sinh ra mang trong mình dòng máu Kỷ thị là lỗi của em ấy sao?thật lòng yêu thương anh nhưng nhận lại được gì ngoài dối trá và phản bội?bởi ngay từ đầu vốn chẳng có gì là thật cả.
Nhưng đến tận khi chết Ấu Du vẫn nắm chặt trong tay chiếc nhẫn anh tặng,khuôn mặt thấm đẫm nước mắt dịu dàng hôn lên nó mà nói hai chữ "tạm biệt".
Khi đó anh bất lực hét lên trong vô vọng để rồi thấy cậu cứ thế tan biến vỡ thành từng mảnh tro bụi lượn lờ phiêu đản khắp thế gian,cậu mất rồi anh như chìm trong bóng tới chẳng hề muốn ra,vì hổ thẹn vì không thể tin tưởng tự hỏi bản thân sao lại làm ra chuyện tày đình không bằng cầm thú này.
Dù không muốn nhưng đại não vẫn cứ tự động lặp đi lặp lại hình ảnh đau khổ đó,mỗi lần thấy trái tim y đều tự động co rút khóc lóc la hét đầy đau đớn.
KHÔNG!!!!TẦN HI MÀY KHÔNG THỂ NÀO LÀM NHƯ VẬY ĐƯỢC!!!ẤU DU EM ẤY SẼ CHẾT MAU DỪNG TAY LẠI! MAU DỪNG TAY LẠI!!!
Hét đến khàn cổ nhưng không một ai nghe thấy hay chứng kiến tràng cảnh này,bởi Tần Hi biết chính bản thân anh là hung thủ đẩy cậu vào bước đường cùng.
Nếu! nếu có kiếp sau anh chắc chắn sẽ bù đắp trao cho cậu cuộc sống an yên hạnh phúc,tới một nơi mà không người biết họ là ai lần nữa vun đắp xây dựng tổ ấm riêng của hai người.
1
Trãi qua quảng đời đau khổ dài dăng dẳng mới thấu hiểu được hoá ra quyền lực cũng chỉ có vậy mà thôi,nhàm chán tẻ nhạt áp lực dồn nặng đôi vai,tuy không đến mức giận chó đánh mèo đứa con giữa anh và Triệu Giang Viên nhưng lại không thể yêu thương nổi,nhìn "Ấu Du" hạnh phúc nằm trong vòng tay Cổ Tuyên biết rằng đó chính là sự trả thù kiếp này cậu dành cho anh.
Ban đầu thú thật anh rất ghen nhưng về sau hiểu bản thân không có tư cách,ngay từ đầu là chính anh lựa chọn buông tay hiện tại giả nhân giả ngĩa cái gì đâu?
Nếu có kiếp sau thì anh tình nguyện đánh đổi tất cả,không cần ngai vàng không cần giang sơn hay 600 năm tuổi thọ,chỉ cần có thể bên cậu bù đắp lại những lỗi lầm bản thân gây ra đã cam lòng mãn nguyện lắm rồi,nhưng xin đừng lấy đi trí nhớ đau khổ hay tình cảm của anh.
Hãy để anh mang theo chúng nó tìm cậu dùng cả quảng đời để bù đắp,được không?
!.
.
Thời tiết cuối thu dần chuyển biến lạnh lẽo,từng cơn gió ê buốt thổi qua khe hở của cửa xe hơi đậu ở ven đường dưới tán cây to,gió thổi mang theo từng cơn tê dại ê buốt khiến người ta nổi cả da gà.
Tần Hi ăn mặc đơn bạc bị thổi đến toàn thân rùng mình nhưng kiên quyết không chịu đóng cửa,nhìn bên ngoài đang dần bị thay thế bởi bóng đêm ảm đạm bầu trời đầy trăng và sao.
Nhìn ở phía xa từng khoảng đèn màu rực rở đua nhau rộ lên,tựa như từng mảng pháo hoa đua khoe sắc thắm.
Mơ hồ có thể nghe được ồn truyền tới nhưng không đáng kể,cứ thế một mình ngồi ở trong xe an tĩnh thưởng thức phong cảnh này.
Trước nay không tin thần phật nhưng hiện tại trọng sinh đến một thế giới khác khiến anh bắt buộc phải tin,vẫn là Tần Hi nhưng không phải Tam hoàng tử của Đế quốc Tần gia nữa,ở đây anh chỉ là người bình thường gia đình đầy đủ ba mẹ từ nhỏ an vui hạnh phúc.
Có ba mẹ làm giáo thụ gia cảnh trung lưu,mang theo kí ức bình an lớn lên tìm cậu hơn mười mấy năm và cuối cùng trời cao không phụ lòng người,vào một buổi sáng đầu xuân ấm áp Tần Hi ngồi trong phòng học,khi ấy anh mới tròn 17 tuổi vừa mới lên lớp 12.
Nhìn cơn mưa đầu mùa lất phất rơi,từng hạt va vào cửa sổ thủy tinh tạo nên từng mảng lốm đốm trắng xoá,cứ thế liên tục chồng chẩt lên nhau ngày càng nhiều,cơn mưa dai dẳng kéo dài nhưng không hiểu sao hôm nay tâm trạng đặc biệt vui vẻ.
Linh cảm như muốn mách bảo anh rằng hôm nay chính là định mệnh đời anh,vậy cậu sẽ xuất hiện đúng không?
Chổ ngồi của anh kề sát ngay bên cửa sổ,nhìn từng hạt mưa nặng trĩu bên ngoài mà thoáng chốc rơi vào trầm tư,bởi thiếu niên từng nói cậu rất thích mưa sau cơn mưa trời lại sáng trên mây sẽ có cầu vồng.
Cậu thích ngắm nó thích chụp ảnh rồi phô ra từng tấm cất giữ như trân bão,mỗi ngày đều dậy rất sớm để chụp cảnh bình minh và hoàng hôn khi mặt trời lặn xuống núi.
Kiếp trước Tần Hi từng vì vậy trêu chọc cậu rất nhiều,thiếu niên sinh khí khuôn mặt xinh đẹp tức giận đến đỏ hồng cả lên.
Nhưng nó đã là chuyện