7216.Có lẽ đã nghe được OS nội tâm của Lệnh Hồ Lan, Duy Đường trong lúc đóng cửa xe đã nói một câu.
"Giang Mỹ Cảnh, gợi ý cậu một chút, kẹo mút!"
Kẹo mút?
Tài xế lão làng Lệnh Hồ Lan lập tức nhớ tới một món đồ tà ác nọ.
Hừm!
Mị vẫn còn là một em bé, phải trong sáng, không được đen tối.
Lệnh Hồ Lan nghĩ mãi không ra.
Có điều ngẫm thấy nam thần ngớ ngẩn như vậy, thích kẹo mút mà các bạn nhỏ mẫu giáo mới ăn, hình như cũng rất bình thường.
Hoặc là cậu ta là gay?
Quả nhiên đàn ông không thể quá đẹp trai, đẹp trai một cái lập tức giới tính lệch lạc liền.
Lệnh Hồ Lan mường tượng vô số hình ảnh xí hổ khi Duy Đường làm nữ chính, tinh thần lập tức phấn chấn, cô liền lái xe đi tìm Phương Hiểu Hạc.
Kẹo mút!
Thứ mà Giang Mỹ Cảnh cai từ hồi ở mẫu giáo chính là kẹo mút!
Khi còn đi mẫu giáo, Giang Mỹ Cảnh là một cô bé háu ăn.
Vào một ngày vô cùng bình thường.
Giang Mỹ Lan chải kiểu đầu Chun-Li đứng ở cổng mẫu giáo, gặp một cậu bé cầm một chiếc kẹo mút nhất định đòi bán cho cô, lại còn chặt chém giá cao.
Giang Mỹ Lan thèm quá liền đồng ý.
Mười tệ đổi lấy một chiếc kẹo mút trị giá năm xu.
Ăn cũng rất ngọt.
Sau đó là không có sau đó.
Tới nay cô vẫn còn nhớ như in ánh mắt an ủi thành phần óc nho của ông bà Giang.
Một thời gian dài, Giang Mỹ Cảnh và kẹo mút đã trở thành chuyện cười phải kể trong mỗi dịp lễ tết.
Đúng là xót xa!
Ai có thể ngờ được rằng cậu bé đáng yêu là thế mà mới tí tuổi đầu đã là gian thương.
Gian thương!
Lệnh Hồ Lan lập tức nhận ra, cậu nhóc bé tí tẹo trong kí ức và cậu nhóc to xác vừa rồi lập tức trùng điệp.
Thì ra là cậu ta!
Tiểu gian thương lớn lên quả nhiên vẫn là gian thương.
Trả lại bốn trăm tệ cho tôi.
Đợi khi gặp được Phương Hiểu Hạc, Lệnh Hồ Lan vẻ mặt rầu rĩ.
Phương Hiểu Hạc liền kêu lên: "Ô kìa! Bạn trai cũ chết rồi à?"
Phương Hiểu Hạc, cậu độc miệng lắm đấy, cậu có biết không hả?
"Bây giờ vẫn còn sức nói mình, vừa rồi ai khóc lóc ỉ ôi trong điện thoại vậy, mình vì cậu trèo đèo lội suối xuống lầu, vượt đèn đỏ với hỏa lực tối đa, cậu báo đáp mình vậy sao, mình nói cho cậu biết, bữa này..."
"Mình thất tình rồi!"
Lệnh Hồ Lan liền nuốt hai chữ "cậu mời" lại, đổi thành "mình mời!"
Phương Hiểu Hạc hài lòng gật đầu sau đó búng ngón tay: "Phục vụ, gọi món!"
Lệnh Hồ Lan
mặt đần thộn, mặc dù nói rằng không có việc gì mà ăn một bữa không giải quyết được cả.
Nhưng...
Phải chăng hình ảnh thay đổi quá nhanh?
Vừa rồi vẫn là vẻ mặt chết đi sống lại mong muốn được an ủi, bây giờ đã là chiến lực vượt trội biến thành con hàng háu ăn trong tích tắc, nói cậu thất tình, chị đây không tin.
Ăn uống no say, Phương Hiểu Hạc liền ợ hơi, kể về chuyện với bạn trai cũ.
Bạn trai cũ của Phương Hiểu Hạc thuộc nhóm nhân khẩu mất tích tới nghỉ lễ là không thấy mặt mũi đâu.
Phương Hiểu Hạc không nhịn được nữa, liền đòi chia tay.
Bạn trai cũ trâm ngâm hai giây sau đó nói, được thôi!
Thế là...
Phương Hiểu Hạc biến mình thành chó FA thật.
Chia tay dứt khoát là thế, giống như hẹn hò yêu đương giả vậy, cô cảm thấy rất mông lung.
Điều này chứng tỏ rằng đối phương căn bản chưa từng quan tâm tới mối tình này.
Phương Hiểu Hạc thất vọng, tủi thân, ghê tởm giống như nuốt phải ruồi.
Nói xong, cô mắt đỏ hoe hỏi Lệnh Hồ Lan: "Mình còn chưa tìm cậu tính sổ, cậu dựa vào đâu mà nói bạn trai cũ của mình chết rồi."
"Nói hẳn hoi nào! Mình vừa vào cửa, cậu đã rủa bạn trai cũ của mình trước, mình đã nói gì cậu đâu!"
Tội này, chị không gánh, Lệnh Hồ Lan bĩu môi.
Nhạc Lương Thần ngồi lặng lẽ đợi gặp phụ huynh ở phòng khách nhà họ Diệp vô cớ hắt hơi, máy lạnh hình như bật quá mức rồi.
"Hơ hơ, cậu làm việc xấu cũng không đổi thân phận, lại còn không nhận tội!"
Phương Hiểu Hạc mau chóng lấy điện thoại, kéo vài lần, đưa cho Lệnh Hồ Lan.
"Cũng Đành Bó Tay, đây có phải là cậu không?"