Thiếu nữ vốn dịu dàng hoạt bát, trong nháy mát trở nên buồn.
Lúc này Nguyễn Nhuyễn trong mắt Lục Thừa, nhỏ yếu đáng thương lại bất lực.
Nhiệt huyết trào ra từ trong xương, vẫn luôn đốt cháy sợ tóc.
Lục Thừa cảm thấy da đầu mình đã tê rần, những điều đó đã gợi lên du͙ƈ vọиɠ, mặc kệ thế nào cũng không áp chế nổi nữa.
Đặc biệt Nguyễn Nhuyễn chẳng sợ hơi cúi đầu, thế nhưng xương quai xanh tinh xảo, vẫn lộ rõ trước mắt.
Tinh xảo như vậy, hoàn mỹ như vậy, xương quai xanh làm cho người ta hài lòng, liền ở cách đó không xa, quả hồng mềm câu dẫn Lục Thừa.
Trên mặt rơi xuống mấy sợi tóc, như ẩn như hiện, điểm câu dẫn trí mạng.
Lục Thừa nhẹ nhàng chuyển ánh mắt, chỉ là hơi chớp mắt, trong đầu tất cả đều là làn da trắng nõn và xương quai xanh tinh xảo.
Tiểu bạch thỏ không phải tiểu bạch thỏ, mà là yêu tinh hút máu người.
Lục Thừa thầm mắng trong lòng, con thỏ trắng nhỏ này vội vàng trêu chọc mình, như vậy liền bị con sói xám là mình lừa về nhà, cũng không thể trách người khác được.
Thời điểm ý thức được suy nghĩ của mình, Lục Thừa có chút kinh ngạc.
Nhiều năm như vậy, thói quen không có chỗ ở cố định, thói quen kíƈɦ ŧɦíƈɦ chính mình, đương nhiên khó có được tình yêu nam nữ, sinh ra nhiều tâm tư như vậy.
Mà bản thân lại sinh ra tâm tư với người trước mặt.
Một tiểu bạch thỏ trông nhỏ yếu bất lực, thực tế là một tiểu yêu tinh âm thầm câu dẫn lòng người.
Anh sống đến năm 27 tuổi mới lần đầu động tâm, câu dẫn tâm trí anh xao động chỉ có thể là yêu tinh này.
Anh còn có thể làm sao bây giờ?
Không muốn thua quá thảm, cũng chỉ có thể đầu hàng.
Rõ ràng lúc mới gặp tiểu yêu tinh này, không có cảm giác như vậy.
“Mau xuống đây, để bác sĩ xem giúp cô.” Lục Thừa lại một lần nữa dùng lưỡi đỡ đỡ hàm trên, đem âm thanh khàn khàn của mình, đè nén tất cả, lại càng cảm giác như đang mời gọi.
“Được nha.” Nguyễn Nhuyễn cũng không để ý, miệng vết thương trên cánh tay cô cũng không chăm sóc cẩn thận.
Thậm chí vì để dụ dỗ một tiểu ác ma sập bẫy, cô còn không kiêng nước tắm rửa sạch sẽ vài lần.
Hiện giờ miệng vết thương đã đỏ lên một chút, còn chưa kết vảy.
Hồ ly nhỏ đã tu luyện được trăm triệu năm, chút đau đớn này chẳng thèm để trong lòng
Bao lần lôi