Trần Tiểu Ngải cũng không biết bây giờ mình đột nhiên nói ra chuyện nhà họ Nguyễn từ hôn.
Chuyện này trong giới thượng lưu cũng không phải là bí mật, nhưng một trợ lý nhỏ như Trần Tiểu Ngải sao lại có thế biết?
Hạ Hoành Đình tuy rằng trong đầu toàn là tình yêu, nhưng cũng không phải là tổng tài ngốc nghếch, chẳng qua thoáng suy nghĩ liền hiểu rõ.
Nguyên Phong.
Là ngọn nguồn khiến hai người cãi nhau gần đây.
Hiện giờ lại ở giữa hai người, khiến cho Hạ Hoành Đinh sinh ra cảm giác muốn hủy diệt Trần Tiểu Ngải.
Hủy diệt rồi, chính là mình!
Nguyễn Nhuyễn cũng không để ý nam nữ chính đột nhiên phản bội nhau, đương nhiên cô cũng tin tưởng sức mạnh lớn lao của cốt truyện, cũng sẽ không dễ dang khiến hai người kia trở mặt thành thù.
Nhưng mà có một số việc, Nguyễn Nhuyễn muốn nói rõ ràng với bọn họ, miễn sau này hai người này còn tìm tới cửa làm phiền cô.
"Nếu Trần tiểu thư đều đã biết, như vậy hôm nay tôi liền nói rõ ràng, lúc trước cô và tổng giám đốc Hạ mơ hồ không rõ, ai không biết xấu hổ, ai không có đạo đức, loại chuyện này, liền mang ra nói, nhà họ Nguyễn chúng tôi cũng không chiếm lý." Nói tới đây, Nguyễn Nhuyễn nhẹ cười.
Trần Tiểu Ngải chỉ cảm thấy nụ cười có chút lạnh lùng, còn có chút cao ngạo.
Trần Tiểu Ngải tự ti trong xương cốt, khiến cô ta trong nháy mắt liền không chịu nổi.
Muốn không quan tâm chửi ầm lên, nhưng mà lại bị Nguyễn Nhuyễn đoạt trước: "Còn có, chuyện lúc trước của tôi và tổng giám đốc Hạ, Trần tiểu thư sợ là đã không có thân phận, cũng không có lập trường, nói ra những bình luận hay là chỉ trích những chuyện này, cho nên, phiền Trần tiểu thư tự trọng."
Nguyễn Nhuyễn nói xong, sau đó liền vòng qua hai người đi thẳng.
Kết quả, Trần Tiếu Ngải khó thở, chỉ nói như quát: "Phải chăng Nguyễn tiểu thư cảm thấy mình là nhà giàu cho nên cao cao tại thượng, chúng tôi là người bình thường, phải hèn mọn từ trong xương cốt, Nguyễn tiểu thư chẳng qua chỉ là dựa hơi cha mẹ mà thôi, có tư cách gì mà nói chúng tôi!"
Trần Tiểu Ngải sau khi nói ra một câu, trong nháy mắt liền cảm thấy sảng khoái, cả người sảng khoái tới nỗi thiếu chút nữa hừ ra tiếng.
Chỉ là Hạ Hoành Đình im lặng không kiên nhẫn nhìn cô ta một cái, chỉ là lúc này Trần Tiểu Ngải đang sảng khoái cho nên không nhìn đến.
"Đúng vật, tôi chính là đầu thai chỗ tốt, cô giỏi thì tới cắn tôi đi." Nguyễn Nhuyễn vốn cũng không muốn dây dưa không rõ với Trần Tiểu Ngải, nhưng mà lại không bằng lòng kêu to trước mặt cô ta.
Cho nên, đặc biệt vui vẻ hơn một chút.
Một câu khiến Trần Tiểu Ngải nghẹn họng đứng nguyên tại chỗ, mặt xấu hổ tới mức đỏ bừng, hơn nữa nửa ngày không thể nói gì thêm.
Thấy vậy, tâm