“Này, ký chủ, cô không cần làm chuyện này.” Bản năng 9488 liền cảm thấy hồ ly nhỏ muốn làm chuyện gì đó, muốn nhắc nhở một tiếng, lại không đủ tự tin, nên giọng nói hơi lắp bắp.
“Yên tâm.” Nguyễn Nhuyễn nhẹ đáp một tiếng, không bao lâu, một bác sĩ đi từ ngoài vào.
Thân hình cao, dáng người cực phẩm, tuổi trẻ nho nhã, khí chất bất phàm.
Anh chậm rãi đi tới, giống như nam chính trong truyện tranh, đột nhiên bước từ trong trang giấy ra ngoài đời thực.
Đẹp đẽ giống như trong giấc mơ vậy.
So với nam chính Hạ Hoành Đình trong cốt truyện, khí chất đương nhiên không hề thua kém, thậm chí hơi thở còn dễ ngửi hơn tên cặn bã kia nhiều.
“Người qua đường Giáp, Lục Thừa.” 9488 kịp thời cung cấp thông tin cho Nguyễn Nhuyễn về vị bác sĩ đang đứng trước mặt.
“Chào bác sĩ Lục.” Giọng nữ dịu dàng yêu kiều, xứng với khuôn mặt thanh cao lạnh lùng xinh đẹp diễm lệ, khiến cho trong lòng Lục Thừa vừa mới đi vào xao động.
“Cảm thấy thế nào?” Lục Thừa thu hồi cảm xúc của mình, dịu dàng hỏi một câu.
Cảm giác hoàn toàn tốt, không phải vì Nguyễn Nhuyễn bị phỏng cánh tay, mà vì quá mệt mỏi nên ngủ một giấc.
Nhưng mà lúc bác sĩ Lục hỏi lại cực kỳ dịu dàng.
9488 vừa nghe thấy ngữ điệu này của Nguyễn Nhuyễn, liền cảm thấy thế giới này sắp không xong rồi.
“Ký chủ, cầu xin cô không cần làm chuyện này, tôi còn đang trong thời gian thực tập, thành tích không hợp lệ, sẽ không được chuyển chính thức, oa oa . . . “ 9488 sợ tới mức khóc lớn.
“Kéo đen mi nha.” Câu nói nhẹ nhàng nhấn mạng chữ cuối vang lên trong biển ý thức.
9488 giây tiếp theo, an tĩnh như gà, ngoan ngoãn ngồi ngay ngắn.
Tộc hồ ly, xảo trá lại xấu bụng, 9488 tin tưởng bản thân nếu còn nói nữa, thế giới này coi như xong.
“Không được tốt lắm.” Giọng nữ mảnh mai, xứng với một ánh mắt ẩn chứa chút phong tình.
Lục Thừa cảm thấy tim mình vừa động, đáy mắt ngầm ý có vài phần lửa nóng.
Anh sống trên đời đã 27 năm, chưa từng có cảm giác này.
Anh có cách sống và mục đích sống khác biệt, chuyện tình yêu nam nữ với anh, không có cũng được, chỉ lãng phí tinh lực.
Nhưng nếu người kia là yêu tinh câu hồn thì sao?
Lại cảm thấy, cảm giác đó cũng không tệ lắm.
Trên khuôn mặt nho nhã ôn hòa của bác sĩ Lục, đáy mắt gợn sóng, đầu lưỡi đỡ hàm trên, vẫn duy trìe một chút thanh tỉnh.
“Phải không?”Lục Thừa nhẹ giọng hỏi lại, đồng thời trong lúc nói chuyện, đã tiến lên mộtc bước, cẩn thận lật xem vết thương trên cánh tay của Nguyên Nhuyễn.
Băng gạt quấn bên trên quá dày, hiện tại lại là mùa hè, che kín miệng