Quất Hoa đau khổ đưa giấy ghi công thức cho sư phụ, lòng vẫn không hết đau vì cái cửa chính kia của mình.
Hi Hoa đọc lướt qua một lướt, nhíu mày...
Sao lại có cỏ Dương Sang?
"Cỏ Dương Sang? Ta dạy con ghi cỏ Dương Sang à?" Chàng cười lạnh một tiếng.
Đem tập giấy ném thẳng mặt đồ đệ.
Tên ngu! Không chỉ thiếu cánh hoa xuyên, mà đến cả cỏ Dương Sang cũng thêm linh tinh vào?
Nội lực thâm hậu của chàng...
Mặc dù thứ chàng ném chỉ là một cuộn giấy nhỏ bé, nhưng nó vẫn đủ để khiến Quất Hoa đau tới độ nhe răng trợn mắt.
Cậu ta cố gắng không để chính mình ngã quỵ.
Hai tay ôm bụng, mặt mày nhăn nhó: "Sư phụ, không phải là cỏ Dương Sang ạ.
Đồ đệ thứ tội, đồ đệ ghi nhầm!"
"Vô dụng!" Bế ái nhân trong lòng lên, Hi Hoa mỉm cười dịu dàng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Gió xuân bừng tỉnh, mãnh liệt quét trong phòng.
Bóng dáng bạch y, dường như đã biến mất.
Trước khi ôm người chạy biến Hi Hoa còn rất có tâm ném lại một câu: "Ngươi tự nhận hình phạt ở Hình Đường đi."
Quất Hoa: "..."
Cậu nhìn cái cửa...
Cổ họng nghẹn ắng...
Mẹ kiếp...!Không được!
Đây là người sư phụ mà cậu phi thường tôn kính...
Cậu không thể bất kính mà chửi người được!
...
Hi Hoa cố gắng để cho tâm tình mình bình ổn trở lại, sau đó chàng ta quay về Y Tiên Sơn.
Một chân mới bước vào đỉnh núi, một cơn gió lạnh đã lướt qua.
"Hi Hoa, tên khốn kia!" Tịnh Hề hung dữ giơ chân, muốn đá bay cái mặt chó kia.
Nhưng người đàn ông lại uyển chuyển né tránh, hại cho Hề Hề bị trượt chân một cái, mém xíu thì ngã sấp mặt ngay trên không trung.
Hi Hoa đưa tay kéo nàng vào lòng, thêm lên chiếc má bánh bao của Tịnh Hề một cái.
Lại không ngừng vuốt ve eo nhỏ nàng, chàng nỉ non: "Bé con, ta nhớ nàng."
Tịnh Hề:"..." Phi!
Mới về đã tung thính à?
Nàng hơi đỏ mặt...Giãy ra khỏi lồng ngực người đàn ông.
Lấy lại sự nghiêm túc, nàng lạnh lùng chất vấn: "Tại sao ta không thể ra khỏi núi? Ngươi đã làm gì?"
"Làm gì cơ?" Hi Hoa giả ngu không hiểu.
Đoạn, lại muốn vô sỉ dán mặt lại gần nàng, mắt hoa đào diễm liễm khẽ nheo.
Nơi đáy mắt phảng phất sự ôn nhu dịu dàng đó, lại để lộ ra chút lệ khí âm trầm.
Chàng túm tay nàng, mỉm cười: "Hề Hề muốn đi chơi sao?"
"Gì chứ?" Tịnh Hề hất móng vuốt heo của Hi Hoa ra, hai tay chống nạnh, nom dáng vẻ phi thường cáu kỉnh: "Ta không được đi chơi? Ngươi nghĩ bản thân ngươi là ai? Ta phát ngán với việc ngày nào cũng phải ở trên đây rồi.
Ta muốn đi ra ngoài."
"Nàng không thích ta ư?"
"Thích ngươi?" Tịnh Hề phủ nhận: "Không có khả năng, (*)nhân ma thù đồ."
(*)Nhân ma thù đồ: Người và ma không chung đường.
Hi Hoa nhíu mày: "Nhưng ta rất thích nàng.
Vô cùng thích."
Giọng điệu trầm thấp bỗng dưng trở nên cực kỳ khẩn thiết.
Chàng ta quỳ gối, vạt áo trắng muốt phủ lên bãi cỏ xanh: "Ta yêu nàng là lỗi tại ta sao? Mọi chuyện đã thành thế này rồi, nhưng ta biết ta sai rồi! Nàng vẫn nhất quyết muốn dời khỏi ta sao?"
Chàng sắp điên mất!
Hễ nghĩ tới chuyện bé con muốn dời xa mình, y như rằng, lý trí của Y Quân đại nhân sẽ bay sạch.
Nếu nàng