"Anh không chịu mở cửa ra cho em à?" Tịnh Hề tủm tỉm cười, nhìn người đàn ông đang ngơ ngẩn trong xe.
Anh ta nhớ quá sinh bệnh rồi à?
"Xuống xe."
Tịnh Hề:"..." Uể???
Ta đã lên xe đâu mà xuống?
Anh chàng tài xế thở phào nhẹ nhõm, lăn ra ngoài.
Có phu nhân ở đây, anh ta không phải sống những ngày thấp thỏm lo sợ nữa.
Tổng tài rất yêu phu nhân à nha.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cả đoạn đường, Trầm Ngạn yên lặng lái xe, Tịnh Hề cũng không nói gì cả.
Đâu phải lỗi tại cô!
Là do anh ta phát rồ nhốt cô đấy chứ.
Xe về đến khách sạn, Tịnh Hề theo chân anh lên phòng. Vali còn chưa kịp cất, cả cơ thể đã chao đảo.
Trầm Ngạn đè người lên tường, hít hít ngửi ngửi. Anh vùi đầu vào ngực cô...
Hương kẹo đường...
Em ấy về bên anh rồi.
Trái tim trống rỗng bỗng được lấp đầy...
Trong một khắc kia, anh thực sự muốn giết người.
May là em đã quay lại...
"Trầm Ngạn, không được nhốt em nữa."
"Ừ, nhưng anh nhớ em." Rất rất rất nhớ em.
Thế nên....
Tịnh Hề trực tiếp bị ném lên giường. Người đàn ông như bị bỏ đói vồ lên người cô. Tịnh Hề trợn mắt nhìn anh: "Anh mẹ nó lại lên cơn điên gì thế???"
Gặp lại nhau là muốn đè ta ra à???
Đói khát vậy sao?
"Bé con, anh nhớ em mà."
"Nhớ kiểu này sao?"
"Biểu đạt thế này mới chân thực." Nói xong, anh kéo váy cô lên, lột quần lót ra, hông đẩy mạnh một phát, đi thẳng vào.
"Ừm..." Quả nhiên cách này chân thực nhất.
Cảm nhận được sự co bóp tuyệt vời này...
Linh hồn anh đã được cứu vớt rồi.
Trầm Ngạn không có làm khúc dạo đầu, cứ thế xuyên thẳng vào người cô làm Tịnh Hề đau đến nhíu mày: "Anh đi ra đi."
"Không ra." Anh muốn chúng ta cứ mãi như thế này cơ.
Anh nghiêng về xuống, hôn lên cơ thể thiếu nữ, bắt đầu cho một màn hoan ái điên loạn.
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Danh tiếng của tập đoàn Châu Hành trở nên thật...bét.
Tống Hành ngày ngày ngồi trong văn phòng đập phá đồ đạc. Y Y bỏ đi, sự nghiệp xuống dốc. Hắn tức giận mà không thể làm gì, đành giận chó đánh mèo lên Diệp Minh Châu.
Hắn