Edit by AShu ^_^.
_______________
Con đường nhỏ sau hậu viện của Tùng Hoa miếu, rừng rậm che đậy.
Một vị cô nương có thân hình hỗn độn nghiêng ngả lảo đảo chạy trốn trên con đường nhỏ, quần áo trên người nàng đã rách nát, mang theo một chút vết máu, búi tóc toàn bộ đều rơi rụng, một đầu tóc đen, giống y như một kẻ điên, làm người nhìn không ra dung mạo.
Nhưng dù vậy, dáng người uyển chuyển kia, vẫn làm người thấy mà thương hại.
Mà phía sau nàng không xa, hai vị hắc y nhân che mặt cầm đao đang cấp tốc đuổi theo nàng.
Gió núi thổi qua, lá cây theo gió đong đưa, mà cô nương bỗng lảo đảo một cái, liền chật vật mà ngã xuống đất.
Mắt thấy đại đao sắp bổ về phía nàng, nhưng mà thời khắc mấu chốt, lại bị người kêu ngừng.
"Dừng tay." Ở cuối đường nhỏ, có người chậm rãi đã đi tới, hắn nhìn cô nương ngã trên mặt đất, trên mặt mang theo nụ cười, "Thiệu Dương quận chúa, lâu rồi không thấy."
Thiệu Dương quận chúa không nói.
Người nọ tắc tiếp tục nói: "Mấy tháng trước, biên cảnh của Trì Vưu quốc xuất hiện một vị mĩ nhân nhi mặc một thân bạch y, mỹ nhân nhi như trăng trên bầu trời đêm, đẹp không gì sánh được, cuối cùng lại mê hoặc tất cả đại tướng ở biên cương.
Lại nói tiếp, bên này ta còn có bức họa của nàng ta.
Ngươi muốn xem không?"
Người nọ không phải người khác, đúng là Thái Tử Trì Vưu quốc.
Hắn nhàn nhã dường như nói nói mấy câu, nhưng người trên chậm chạp không mở miệng, kiên nhẫn trên mặt hắn hầu như tan biến, bắt đầu trở nên hung tàn, nếu không có nữ nhân này, Trì Vưu quốc lại như thế nào đại bại, nếu không có nữ nhân này, chức vị Thái tử này của hắn sao lại tràn ngập nguy cơ!
"Ngươi nói thử xem, nếu ta ở chỗ này giết ngươi, Ngụy Khuyết sẽ làm cái gì a? Nghe nói hắn hiện tại muốn tìm ngươi a." Hắn vừa nói, một bên giơ lên đại đao trong tay.
Giơ tay chém xuống, mắt thấy nàng phải bỏ mạng tại chỗ, bỗng một mũi tên nhọn đột nhiên bắn lại đây.
Mũi tên nhọn nhắm ngay ngực của Thái Tử Trì Vưu quốc, một mũi tên xuyên tim, đao liền rớt xuống.
Cô nương ngã trên mặt đất liền đứng lên, đáng tiếc, khi tóc xốc lên, khuôn mặt thô ráp kia, râu ria xồm xoàm đầy cằm, đâu nào giống mỹ nhân nhi phong hoa tuyệt đại, lại xứng với lời nói Đông Bắc đại tra tử kia, đôi mắt của Thái Tử Trì Vưu quốc đều màu đỏ tươi.
"Ai nha lão đệ, xin lỗi, bất quá ai kêu ngươi mắt què a." Nói xong, hắn cười hắc hắc, lại lần nữa bổ đao.
Mọi chuyện đều phát sinh quá nhanh, hộ vệ bên người Thái Tử Trì Vưu quốc thấy thế, dù có muốn hộ giá, nhưng cũng đã chậm trễ.
"Thái Tử điện hạ!"
Tiếng kêu thê lương thảm thiết thảm vang vọng khắp núi rừng, không người đáp lại, trừ bỏ làm trấn kinh bầy chim trong núi rừng.
Trận vây quét này, ước chừng vây quét một ngày một đêm, sáng sớm hôm sau, khi mặt trời bắt đầu dâng lên, ánh mặt trời chiếu trên mặt đất, chỉ thấy máu tươi dính đầy trên mặt đất, nhìn thấy mà ghê người.
Ngụy Khuyết mang theo Tô Đường, cũng không có trở về Hầu phủ, mà là một đường trở về Tây Bắc.
Dọc theo đường đi, hắn nhìn không biết từ chỗ nào nhảy một cục bột nếp, phi thường đau đầu.
"Đứa nhỏ này là của nhà ai, ném về đi!"
Tô Đường ôm chặt tiểu đoàn tử, "Đứa nhỏ này không cha không mẹ, nếu ném về đi thì mất mạng a!"
Đứa nhỏ này đúng là lúc trước tiện nghi nhi tử mà Ngự Dương tìm người vu hãm nàng, bất quá dưỡng dưỡng, nhưng thật ra dưỡng ra vài phần cảm tình.
Cẩn đoàn nho nhỏ, lại dị thường hiểu chuyện.
Edit by AShu
Bình thường nó giống như đại hài tử, đúng là miêu cẩu đều ngại thời điểm, chỉ có nó, ngoan đến không thể tưởng tượng.
Mà cũng đúng, tuổi còn nhỏ đã không có phụ mẫu, thúc thẩm trách móc nặng nề, còn có thể hướng về ai mà làm nũng cả? Đến cuối cùng, dựa vào kẽ hở để sinh tồn, mặc dù còn nhỏ, đã hiểu sắc mặt của người khác, bất quá cho dù là như thế, vẫn không có người có thể bao dung cho nó.
Ngụy Khuyết không lay chuyển được, chỉ có thể mang theo tiện nghi nhi tử này.
Nhưng thật ra Tô Đường, bỗng nhiều thêm một tiện nghi nhi tử, mang theo chơi cực kỳ vui vẻ.
Ngụy Khuyết bận nhiều chuyện, tuy rảnh rỗi liền tới bồi cùng nàng, nhưng rốt cuộc không giống với Cẩn Hoài, cuối cùng, tiểu tính tình u ám kia của Cẩn Hoài cũng bị nàng cảm hóa.
Đối với việc này, Tô Đường thập phần có cảm giác thành tựu, nàng vuốt đầu nhỏ của nó, cười đến mi mắt cong cong, "Tiểu hài tử, nên ngang bướng một chút."
Cẩn Hoài câu nệ nắm chặt ống tay áo trên người, nó không nhớ rõ mẫu thân của chính mình trông như thế nào, trong ký ức mà nó nhớ được, cũng chỉ dư lại khuôn