Edit by AShu ^_^.
________________
Khác với dự đoán của hắn, Tô Đường nhìn một đám công tử thế gia hung tàn đều muốn làm trò trước mặt nàng, yên lặng lui ra ngoài.
"Ai có thể giải thích cho ta một chút, đây là tình huống như thế nào?"
Thủ hạ lau cái trán không hề có mồ hôi, nhỏ giọng nói: "Cốc chủ một năm trước vẫn luôn dưỡng thương, cho nên cũng không rõ ràng, gần đây trên giang hồ có thêm một bảng xếp hạng.
Lúc trước có bảng xếp hạng công tử thế gia, hiện giờ có thêm bảng xếp hạng của tiểu thư thế gia, mà ngài, bỗng dưng xếp hạng nhất."
Tô Đường mộc mặt, cảm thấy những người trong giang hồ đều điên rồi.
Nàng là một tiểu ác ma ăn chơi, thế gia cái rắm! Ngay cả cứu người đều toàn do tâm tình, tâm tình hảo liền động thủ, tâm tình không hảo ai cũng không thấy được nàng.
Thủ hạ thấy nàng lạnh mặt không nói, không khỏi kéo kéo Lục Vân Đình bên cạnh, hiện tại ai không biết, vị này chính là tân hoan gần đây của cốc chủ, đến chỗ nào cũng đều mang theo!
Lục Vân Đình nhìn thủ hạ đưa mắt ra hiệu với chính mình, cũng không có để ý, mà hỏi nàng: "Cốc chủ lúc trước cũng là bị thương?"
Tô Đường, "Bệnh cũ, không có gì trở ngại."
Thủ hạ lại nói: "Sao lại không trở ngại, lúc trước cốc chủ một tháng phát tác một lần, hiện giờ thật vất vả mới áp chế đến một năm phát tác một lần, nhưng rốt cuộc không trị được tận gốc, nên mỗi lần phát bệnh đều phải đau khổ chịu đựng ba ngày, trong lúc......"
Thủ hạ nói xong lời cuối cùng hốc mắt đều đỏ, Dược Vương Cốc tuy rằng xú danh bên ngoài, nhưng bọn họ đều là do cốc chủ cứu, nếu không có cốc chủ, bọn họ đã sớm đi Điện Diêm La rồi.
Lục Vân Đình là gặp qua bộ dáng khi nàng phát bệnh, ba ngày đó, nếu không có hắn dùng ma công, thì cũng khiêng không được thực cốt băng hàn kia.
Nhưng mà, trong thời gian mười năm trước, nàng mỗi tháng đều phải chịu khổ một lần.
Lục Vân Đình rất nhanh liền đoán được tác dụng của những người đó, liền hỏi: "Cho nên những người trong phòng, là dùng để làm thuốc dẫn?".
truyện ngôn tình
Thủ hạ, "Đúng vậy, nhớ rõ cho bọn họ một chén huyết là được, nếu không được, tìm một cơ hội ném ra cốc là được."
Thủ hạ cảm thấy đối phương là tân hoan của cốc chủ, ngày ngày bồi cùng Tô Đường, có chút đồ vật cũng thỉnh giáo, cho đến cuối cùng đều là cốc chủ tự tay làm lấy, chẳng phải là khiến cho cốc chủ nhà mình mệt sao.
Edit by AShu/ Đọc truyện trên wattpad AShu089 để ủng hộ editor nha:)
Tô Đường có chút đau đầu xoa xoa đầu, "Chuyện cần Lục Nguyệt làm đã đủ nhiều, những việc này giao cho những người khác làm đi."
Khó mà có được cơ hội để tìm hiểu, Lục Vân Đình sao lại có thể vứt bỏ, hắn không những không từ bỏ, còn đem mọi việc đều ôm lại đây.
Người đầu tiên được đưa bát máu còn hảo, nhưng càng về sau, sự tình liền càng thêm hỗn loạn.
Tỷ như những công tử thế gia đó, mỗi ngày rời giường đều phát hiện chính mình nằm trên giường của người khác, hoặc giường của chính mình có nhiều thêm một người khác, một người còn chưa tính, mấu chốt ngẫu nhiên điên lên, tứ tung ngang dọc, trên mặt đất đều có thể tranh hai người, tràng diện càng thêm hỗn loạn, rất khó coi.
Thời gian qua đi, thần kinh của bọn họ rất nhanh đều suy nhược, mấu chốt chuyện này còn chưa có xong, cũng không biết từ nơi nào để lộ tiếng gió, nói Ôn Lương tuy yêu mỹ nhân, lại không thích mỹ nhân thần phục ở dưới thân chính mình, mà thích xem mỹ nhân cùng dã thú, nghe nói có một loại đặc biệt đẹp đẽ.
Hiện tại dã thú còn không có trình diễn, bất quá thế gia tử lại muốn điên rồi, bọn họ mỗi ngày đều quá đến nơm nớp lo sợ, e sợ cho bị nàng nhớ thương.
Khi Tô Đường biết việc này, đã qua một tháng, nàng nhìn Lục Vân Đình, đầy mặt phúc hậu và vô hại, lại đơn thuần cùng sạch sẽ, khóe miệng lại nhịn không được hơi hơi kéo lên, "A Nguyệt, ngươi thật là......" Nàng búng búng trán hắn, cuối cùng nhịn không được nở nụ cười, "Là kẻ tàn nhẫn, chuyện này còn có thể nghĩ đến."
Tô Đường còn không biết hắn chính là Lục Vân Đình, nếu mà biết, sao có thể dùng chữ người tàn nhẫn để xưng hô, rốt cuộc sự tình hiện giờ nháo lớn như vậy, mọi người cũng thực dễ dàng nghĩ đến lúc trước những mỹ nhân bị nàng thả chạy, tỷ như Lục Vân Đình hắn, có phải hay không cũng từng cùng dã thú đại chiến qua.
Lục·người tàn nhẫn·Vân Đình vuốt bị cái trán bị búng, phi thường không biết xấu hổ làm nũng nói: "Cốc chủ, lúc trước ta đắc tội với những người đó, vạn nhất bị bọn họ biết, có thể buổi tối nhân cơ hội tới giết ta hay không a? Cốc chủ, buổi tối ta có thể cùng ngài ở một phòng được không,