"Vạn nhất Tần Kiêu tương đối thanh thuần thì sao."
Editor: Thập Bát Sơn Yêu
————
Mặc dù Tô Đường đã tỉnh, nhưng dù sao tinh thần của cô vẫn đang thiếu hụt, không bao lâu lại bắt đầu buồn ngủ.
Tần Kiêu tùy ý cô lăn lộn, nửa câu oán hận cũng không có, cuối cùng thấy cô mệt mỏi ngáp, liền thật cẩn thận nói: "Tô tỷ tỷ, hay là ăn một chút gì đó rồi hãy đi ngủ."
Bụng Tô Đường đúng là có chút đói, nghe vậy gật đầu: "Được nha."
Tần Kiêu: "Chị mới vừa tỉnh, em đi làm chút cháo mang đến đây. Đúng rồi, cháo sẽ thanh đạm một chút, chị vừa mới tỉnh lại, không nên ăn đồ quá dầu mỡ."
Tô Đường đã lâu chưa thấy qua bộ dáng này của hắn. Thật cẩn thận, lại mang theo vài phần lấy lòng, nghĩ đến bản thân lúc trước không chút nào lưu tình mạt sát 'hắn', không khỏi mềm lòng.
"Đều được."
Uống cháo xong, Tần Kiêu vẫn không chịu đi, chỉ là sau khi Tô Đường nằm xuống, nháy mắt, nắm góc áo mình khiếp đảm nói: "Tô tỷ tỷ, em có thể ngủ trên sô pha bên này không? Chị yên tâm, em sẽ không gây ồn ào."
Tốt xấu gì cũng là ân nhân của quân Liên Bang, bây giờ Tô Đường được hưởng thụ đãi ngộ cao cấp, trong phòng bệnh có TV, cũng có sô pha, nhưng sô pha kia rất nhỏ. Lấy vóc người cao lớn như Tần Kiêu mà nằm xuống, xem chừng chân cũng không thể bỏ xuống được, nhiều lắm cũng chỉ có thể ngồi đi vào giấc ngủ.
Tần Kiêu sợ là đã lâu chưa được nghỉ ngơi tốt, khuôn mặt mệt mỏi, lúc này cũng hơi xanh. Hắn sợ Tô Đường không đáp ứng, lại lấy hết dũng khí nói: "Em sẽ thật ngoan, tuyệt đối không làm phiền chị. Nếu không, chị trực tiếp cho em ở mép giường chị dựa một chút đi, em chỉ dựa một chút, tuyệt đối không......"
Lời nói đến đây, dũng khí giống như đã hết, ngay cả thanh âm cũng dần dần yếu xuống: "Được rồi, là em quấy rầy Tô tỷ tỷ."
Tô Đường lại không phải người có ý chí sắt đá, sô pha kia làm sao có thể cho ngủ, đến nỗi mép giường của mình, dựa vào cũng không thoải mái.
Tô Đường nhớ rõ bản thân từng hỏi qua người này bao nhiêu tuổi, khi đó chính hắn nói mình 12 13 tuổi. Nếu như vậy, ngủ chung với cô hẳn là...... Được đi?
Ma xui quỷ khiến, Tô Đường xê dịch sang bên cạnh, vỗ giường ngủ còn trống, nói với hắn: "Được, ngủ ở giường đi."
Giường bệnh cũng không nhỏ, nhưng ngủ hai người vẫn có chút chật, Tần Kiêu vừa mới đi lên, Tô Đường liền có chút hối hận, nhưng lời nói đã nói ra, cũng không thể đem người đuổi đi. Huống chi nhân cách học sinh rất mẫn cảm, phàm là cô lộ ra ngoài một chút không muốn, hắn liền sẽ lâm vào tự trách rất lâu.
Đối mặt với nhóc đáng thương như vậy, Tô Đường cũng không hạ thủ được.
Thôi, cứ như vậy đi.
Mang theo tâm tình như vậy, ngược lại ngủ không được, vì thế chỉ có thể quấy rầy hệ thống.
Hệ thống: [ Thói đời ngày sau, mất hết đạo đức. Cô vậy mà ngay cả nam sinh 12 13 tuổi cũng không buông tha? Cầm thú! Không, là không bằng cầm thú!]
Tô Đường:...... Được rồi, cô vẫn nên đi ngủ thôi.
Mặc dù Tần Kiêu chuyển biến nhân cách, nhưng mùi hương đặc biệt thuộc về nam tính vẫn còn, hơi thở kia tràn ngập ở chóp mũi, vậy mà lại khiến Tô Đường sinh ra một phần cảm giác an toàn kỳ lạ. Mơ mơ màng màng, cuối cùng cũng ngủ rồi.
Tô Đường vừa mới ngủ, người vốn nên đã ngủ say lại đột nhiên mở hai tròng mắt, ánh mắt vẫn yếu đuối khiếp đảm như cũ, nhưng nếu nhìn kỹ, lại có thể nhìn thấy một tia điên cuồng ở đó. Hắn thật cẩn thận nhìn người bên cạnh, xác định cô thật sự ngủ rồi, lúc này mới một lần nữa bò lên.
Động tác của hắn rất nhẹ, gần như không phát ra tiếng vang nào, đương nhiên cũng không có quấy nhiễu đến người nào đó. Hắn nhìn cô một lúc lâu, lâu đến mức đôi mắt đều phát đau, lúc này mới run rẩy cúi đầu.
Động tác của hắn ôn nhu lại quý trọng, giống như đối đãi với trân bảo quý giá, nhưng trong mắt lại hỗn loạn vài tia điên cuồng, cái tia điên cuồng kia cuối cùng cũng nhiễm đỏ vành mắt, làm khí chất cả người hắn đều xảy ra biến hóa nghiêng trời.
•@_thapbatsonyeu_
Tô Đường một giấc này ngủ cũng không an ổn, bên người giống như có ai đang giam cầm cô, làm cô không thể động đậy, cuối cùng thật sự chịu không nổi, mới phát hiện ra là tiểu khả ái lúc trước chỉ dám nghẹn thân hình ngủ một góc giờ phút này đang bá đạo đem cô ôm vào trong lòng ngực, càng quá mức chính là hai chân còn kẹp lấy cô!
Bảo sao cô vừa động cũng không thể động được?!
Nhóc đáng thương không có lá gan kia, cho nên nghĩ cũng không cần nghĩ, khẳng định kia là chủ nhân cách!
Tô Đường lao lực giải thoát hai chân mình, không chút nào do dự, cứ như vậy nhấc chân đạp người xuống dưới đất.
Ầm một