"Nhưng cố tình hắn lại thích cô, đến chết cũng không buông tay."
Editor: Thập Bát Sơn Yêu ( Wordpress: http://thapbatsonyeu.wordpress.com )
————-
Sư tử đuôi to ủ rũ cụp đuôi, cơm cũng không ăn, bộ dáng vô cùng đáng thương nhìn người, giống như bị người vứt bỏ, không tiếng động giữ lại.
Ngực Tô Đường cứng lại.
Gia hỏa này thật sự quá xấu rồi, vậy mà lại dung hợp biểu tình tiểu họa sĩ cùng học sinh, yếu đuối đáng thương. Thật là nhìn không ra đây là người mấy ngày trước còn hung tàn dùng tay xé tra cha!
Mấu chốt, đôi mắt ngọc lục bảo lại lộ ra vẻ mặt này, thật là quá làm người đau lòng.
Tô Đường cho rằng này đã đủ không biết xấu hổ, ai ngờ hắn vậy mà còn ngồi xổm xuống trước mặt cô, ôm eo cô, đem đầu gối lên trên đùi cô. Giọng nói hắn khàn khàn từ tính, chỉnh một cái giọng pháo thấp, quả thật dễ nghe đến mức lỗ tai muốn mang thai!
Loại người như Tần Kiêu sẽ không đem thân thế mình trở thành doanh số bán hàng, khiến người ta thương hại. Nhưng lúc này đây, hắn đúng là vô cùng không biết xấu hổ.
Hắn gối đầu lên đùi cô, cực kỳ bình tĩnh, giọng điệu giống như kẻ thứ ba kể lại đoạn ký ức u ám thời thơ ấu.
Kể lại như vậy, so với chút cuồng loạn kia, nghẹn ngào thống khổ càng làm cho người khác đau đau, rất nhiều lần Tô Đường nắm được trọng tâm, đó thật đúng là cửu tử nhất sinh, cũng bởi vậy mới phát hiện vì sao hắn thích ngậm thuốc mà không hút.
Thuốc lá kia đã ngừng sản xuất, nhưng hắn lại cho người sản xuất một lần nữa, chỉ cung cấp cho một người là hắn.
Tô Đường thở dài, cuối cùng duỗi tay, xoa đầu hắn.
Tần Kiêu nói: "Lúc trước không ai thích anh, không ai quan tâm anh, cho nên...... Anh cũng không hiểu yêu, không hiểu tôn trọng, ở trong đầu anh, chỉ cần có thực lực, cái gì cũng có thể đạt được."
Cũng bởi vậy, có một đoạn thời gian hắn phi thường thích gϊếŧ chóc, đó là một loại hành động làm hắn tìm được cảm giác tồn tại, khiến hắn cảm thấy bản thân còn sống.
Hắn biết mình khác với người bình thường, cố chấp, tàn nhẫn, hắc ám. Trong cuộc đời hắn không có ấm áp, hắn như vậy, nói gì thích?
Nhưng cố tình hắn lại thích cô, đến chết cũng không buông tay.
Tần Kiêu nói: "Anh có thể học, nhưng Tiểu Diệp nhi, em có thể cho anh một cơ hội được không?"
Tô Đường nhìn cặp mắt ngọc lục bảo tràn ngập mong đợi kia, giọng điệu thật cẩn thận, cảm thấy một khi mình cự tuyệt, gia hỏa này nhất định sẽ hắc hóa.
"Được."
Tần Kiêu cho rằng cô sẽ kể ra hắn có bao nhiêu hỗn đản, cho rằng cô sẽ do dự, thậm chí sẽ cự tuyệt. Nhưng từ đầu tới cuối cũng không nghĩ đến, cô lại sạch sẽ nhanh nhẹn gật đầu đồng ý như vậy, thậm chí cũng không nói thêm một câu vô nghĩa!
Tần Kiêu ngạc nhiên, sau đó lại kinh hỉ ôm người vào trong ngực: "Tiểu Diệp nhi."
[ Đinh, giá trị hắc hóa giảm xuống 10%, giá trị hắc hóa hiện tại: 15%.]
Tô Đường đồng ý.
"Thân ái."
Lời nói dần dần buồn nôn, có điều Tô Đường vẫn là nhịn.
"Vợ."
Tô Đường tiếp tục đồng ý.
"Bảo bảo."
Thình lình nói ra xưng hô này, làm Tô Đường không rõ ngọn nguồn ngẩn ra, cô hoàn hồn rất nhanh, nhưng vẫn bị hắn phát hiện.
Tần Kiêu hỏi cô: "Làm sao vậy?"
Tâm Tô Đường hơi loạn, cũng may không có thất thố: "Cái xưng hô này nghe rất quen. Lúc trước cũng có người gọi em như vậy."
Hai tròng mắt Tần Kiêu ẩn chứa bão táp, trên mặt lại là vân đạm phong khinh hỏi: "Là ai? Anh quen không?"
Tô Đường lắc đầu, sau đó rất nhanh đã điều chỉnh tốt trạng thái, lấy vẻ mặt thần thái hồi ức quá khứ, mỉm cười nói: "Mẹ em."
Bão táp nháy mắt rút đi, Tần Kiêu lại biến thành đại sư tử vô hại dịu ngoan, hắn ôm cô, nghĩ đến tinh cầu Addis đã bị phá hủy, mà người hủy nó lại trùng hợp là cha mình, lập tức lại cảm thấy lúc trước chỉ đem tay xé người, vẫn là quá tiện nghi cho ông ta.
"Rất xin lỗi." Hắn xin lỗi, "Mặc dù chuyện này là Tần Chí làm, nhưng ông ta dù sao cũng là người sinh ra anh."
Cho nên, hắn nên xin lỗi, thậm chí còn có chút sợ hãi, Tần Chí dù có hỗn đản cũng là cha hắn, cha hắn huỷ hoại toàn bộ tinh cầu của oắt con, kia chính là thù lớn không đội trời chung.
Tần Kiêu ở trên chiến trường chưa bao giờ biết sợ, giờ phút này không hiểu sao lại có chút khẩn trương.
Tô Đường buồn cười vỗ vỗ vai hắn: "Uy, em là người vô lý như vậy? Huống chi anh cũng đã gϊếŧ đại cừu nhân của em. Cổ ngữ nói như thế nào, đại ân như vậy, lấy thân báo đáp?"
Tần Kiêu vừa nghe thấy lời này, mặt mày đều cười: "Được, bây giờ chúng ta liền đi lãnh chứng."
Nói giỡn, tức phụ còn chưa cưới về nhà, tóm lại không yên tâm.
Tô Đường dở khóc dở cười: "Bây giờ trời đã tối rồi, người ta đã sớm tan tầm, đi lãnh như thế nào?"
Tần Kiêu nghĩ nghĩ, đột nhiên nhăn mày, hắn nói: "Đột nhiên