"Xinh đẹp đến mức khiến hắn muốn làm một ít việc chỉ có người trưởng thành mới có thể làm."
Editor: Thập Bát Sơn Yêu
———————
Thẩm Vị Ương theo mẹ tái giá đã được một năm, cho nên tới A trung học, ngoại trừ bốn tháng chân bị thương ra thì cô cũng đã học được một học kỳ. Cô lại quen tỏ ra yếu đuối, ngoại trừ lúc thi cử lão sư sẽ khen ngợi vài câu bên ngoài, phần lớn thời gian cũng không có ai để ý đến cô.
Lúc trước Tô Đường cảm thấy nhiệm vụ đơn giản, đúng là thật sự đơn giản, tuy hai vị kia của Yến gia tàn nhẫn độc ác, nhưng một khi bị Yến Sâm chú ý đến, bọn họ liền rất khó thành công.
Tô Đường dùng thời gian một học kỳ, bọn họ mới lộ ra dấu vết. Sau khi vô tình nhắc nhở Yến Sâm, bọn họ đã bị chèn ép đến mức không đứng lên nổi, đương nhiên việc này cũng có liên quan ít nhiều đến cậu của Yến Sâm. Em gái mất, cháu trai lại bị người khác ức hiếp như vậy, làm sao có thể ngồi im mặc kệ được.
Cho nên cô không hiểu, nhân sinh xuôi gió xuôi nước mới bắt đầu, tại sao lại hắc hóa?
Chẳng lẽ chỉ bởi vì một cái nữ trọng sinh?
Tô Đường không suy nghĩ nữa, bởi vì Giang Niệm đã dậm chân, cô ta đương nhiên cũng chú ý tới nhóc đáng thướng lúc trước đã thay đổi trong chớp mắt, trở nên xinh đẹp loá mắt hơn. Nhưng càng như vậy cô ta càng tức giận, dựa vào cái gì chứ?
Một con nhỏ nhà quê dựa vào mẹ không từ thủ đoạn thượng vị, dựa vào cái gì lại được chú ý, cô ta cũng xứng?
"Thẩm Vị Ương, đừng tưởng rằng mẹ cô đến Hứa gia thì cô liền trở thành tiểu thư Hứa gia thật. Cô cũng đừng quên là cô họ Thẩm!"
Tô Đường cảm thấy buồn cười: "Cho nên?"
Giang Niệm hung tợn trừng mắt nhìn cô: "Vậy cô có biết tôi là ai không? Tôi chính là con gái duy nhất của Giang gia!"
Tô Đường a một tiếng, hỏi: "Vậy cô có biết tôi là ai không?"
Tô Đường nói xong, thấy Giang Niệm sửng sốt, liền tiếp tục nói: "Tôi còn là người nối nghiệp xã hội chủ nghĩa đấy, tôi ngầu không?"
Nhà ăn ồn ào, vốn đã có không ít người chú ý tới bên đây, bởi vì một câu nói này mà phát ra từng trận cười to.
Sắc mặt Giang Niệm hết trắng lại đỏ, cuối cùng tức đến mức giơ tay muốn đánh người, đương nhiên, tay cô ta giơ đến một nửa lại bị người ngăn lại.
Giang Niệm ngẩng đầu, thấy người đến là Hứa Hi Chi, sắc mặt không hiểu sao lại khô nóng lên.
Hứa Hi Chi cũng học ban nhất, nhưng hôm nay lại có việc xin nghỉ, vì vậy bọn họ mới dám khi dễ người. Bọn họ kết luận nhóc đáng thương sẽ không dám cáo trạng, huống chi cho dù cáo trạng thì thế nào?
Đánh cũng đã đánh, Hứa Hi Chi lại không thể vì cô mà đánh bọn họ. Nhưng nếu như Hứa Hi Chi ở đây, cậu ta sẽ ngăn bọn họ lại, giống như bây giờ vậy.
Hứa Hi Chi không hổ danh là vương tử ưu nhã, lớn lên ôn nhuận nho nhã, khi nói chuyện thanh âm cũng giống như tắm trong gió xuân, vô cùng dễ nghe.
Có điều bây giờ, tất cả mọi người có thể nghe ra được cậu ta đang tức giận, cậu nói: "Bạn học Giang, Thẩm Vị Ương là em tôi, cho dù cô ấy họ Thẩm thì cũng là em tôi."
Sắc mặt Giang Niệm đỏ lên, lắp bắp, cuối cùng cũng không biết có phải đầu óc bị cửa kẹp hay không, vậy mà lại ở trước mặt nói: "Bạn học Hứa, tớ biết là cậu bị ép, Mẹ Thẩm Vị Ương không biết xấu hổ, cha cậu khẳng định là bị mê hoặc, cậu bảo vệ cô ta tớ có thể hiểu......"
Tô Đường nghe không nổi nữa, Giang Niệm này chắc là có bệnh, vậy mà lại đem Hứa Hi Chi đắp nặn thành một đứa nhóc đáng thương.
Hứa Hi Chi nhíu mày, cậu ta lớn lên rất cao, ước chừng khoảng 1 mét 8, đứng ở trước mặt Tô Đường, gần như đã đem tất cả tầm mắt không có ý tốt chặn lại. Tô Đường không hiểu sao lại nghĩ đến kết cục của cậu ta, có chút đồng tình. Dưới tình huống không xác định được tương lai, cô cảm thấy mình nên cách xa cậu ta một chút.
"Việc trong nhà Hứa gia như thế nào, không cần bạn học Giang nói cho tôi biết." Hứa Hi Chi đánh gãy lời Giang Niệm, sau đó lại quét mắt tới đám người phía sau cô ta.
"Thẩm Vị Ương là em tôi, tôi không hy vọng về sau lại phát sinh việc như vậy."
Hứa Hi Chi đứng dậy, không còn ai dám ý kiến nữa, Giang Niệm cũng xám xịt mang người rời đi.
"Xin lỗi, đã tới chậm."
Giọng nói cậu ta nhàn nhạt, đã không nhìn ra bộ dáng tức giận vừa nãy nữa.
Tô Đường lau khô mắt kính một lần nữa rồi mang lên, cười cười: "Cảm ơn."
Cô cười mang theo