"Cô thu hồi câu nói nam chủ vườn trường một chút cũng không đáng sợ."
Editor: Nê
——————
Khi Yến Sâm đến, nhìn thấy chính là cái hình ảnh này.
Hắn biết gia đình mình khác người bình thường, nhưng không nghĩ tới Thẩm Vị Ương cũng như vậy, hơn nữa từ thái độ lãnh đạm gần như lạnh nhạt của cô, hai người quả thực chính là đồng bệnh tương liên, không, đó là một loại hơi thở đồng loại.
Nội tâm mạnh mẽ tràn ra một cổ cảm xúc kỳ diệu, cuối cùng tất cả đều biến thành hưng phấn.
Vì thế, bên này Tô Đường không kiên nhẫn ứng phó Phương nữ sĩ, liền nghe thấy hệ thống nhắc nhở.
[ Đinh, giá trị hắc hóa giảm 10%, giá trị hắc hóa hiện tại: 65%.]
Tô Đường trầm mặc, Phương Nhạn lại còn ở kia tiếp tục nói: "Tháng sau là lễ thành niên của anh con, ta thay con chọn mấy bộ quần áo, con trở về mặc thử một chút đi. Đúng rồi, đừng có ném thể diện của Hứa gia, ta nghe nói con ở trường học yêu đương."
Tô Đường: "Tin tức của ngài cũng thật nhanh."
Lại là loại thái độ này, Phương Nhạn không kiên nhẫn nhíu mày: "Ta cảnh cáo con, những cái nam sinh lung tung rối loạn......"
Không đợi bà ta nói xong, Tô Đường liền đánh gãy: "Người nói với bà có nói cho bà biết, người yêu đương với tôi chính là vị kia của Yến gia."
Tô Đường thong thả nói, mắt thường có thể thấy được Phương Nhạn đang kinh hỉ, còn chưa mừng như điên, cô lại nói: "Ai nha, đáng tiếc là đã chia tay, dù sao tôi cũng nghe lời Phương nữ sĩ, làm sao có thể tùy tiện yêu đương được. Dù sao những nam sinh bên ngoài đều rất lung tung rối loạn mà."
Tô Đường đem tất cả lời Phương Nhạn nói với mình trả lại, sắc mặt của Phương Nhạn liền xanh mét, không chút suy nghĩ giơ tay tát qua, sau đó nổi giận nói: "Có ai nói chuyện với trưởng bối như mày không?! "
Tô Đường liếm liếm khóe miệng, cười.
Thân thể này bây giờ chỉ có 17 tuổi, cách ngày thành niên còn kém mấy tháng, dù sao cũng là người giám hộ, bàn tay này, cô sẽ nhớ kỹ trước.
"Phương nữ sĩ còn có việc?"
Phương Nhạn nhìn biểu tình lạnh nhạt của con gái, vừa tức vừa giận, hận không thể lại cho cô một cái tát, cuối cùng lại bị Hứa Hi Chi vừa đến ngăn cản.
"Dì Phương." Giọng nói của Hứa Hi Chi ôn hòa, nhưng khí thế lại không thể bỏ qua.
Phương Nhạn không nghĩ tới sẽ bị cậu ta nhìn thấy, trên mặt hiện ra vài phần xấu hổ: "Hi Chi à, con cũng ở chỗ này sao?"
Hứa Hi Chi đứng trước mặt Tô Đường, mặc dù cậu ta mang theo tươi cười, nhưng giọng nói lại lạnh nhạt: "Thời gian không còn sớm, dì Phương nên về nhà đi."
Phương Nhạn căn bản không dám ở trước mặt con riêng cường ngạnh, giả bộ cười một chút, gật đầu khen: "Đúng là rất muộn rồi, dì cũng nên về thôi."
Nói xong, lại giống như mẹ hiền nói: "Ương Ương, vừa rồi mẹ có chút bực, con đừng giận mẹ, mẹ chính là sợ con lầm đường lạc lối, con nói con cái đứa nhỏ này, ngày thường đều không trở về nhà, mẹ chính là nhớ con, con ở trường học phải ngoan có biết không, có chuyện gì liền tìm anh con."
Tô Đường mặt không biểu tình nghe bà ta nói xong, từ đầu tới cuối một ánh mắt một câu cũng không có, mãi cho đến khi bà ta rời đi.
Hứa Hi Chi nhìn cô, thở dài mang theo xin lỗi: "Xin lỗi."
Hành tung là cậu ta nói cho, vốn nghĩ trong trường học người phụ nữ kia sẽ không dám làm ra cái hành động gì quá mức, ai có thể nghĩ tới bà ta có thể ngu xuẩn như vậy.
Hứa Hi Chi khinh thường Phương Nhạn, đối với đứa em kế bà ta mang đến cũng không để ở trong mắt, cho đến khi cậu ta phát hiện cô thái độ mãnh liệt dọn đi ký túc xá, phân rõ giới hạn, thậm chí cũng chưa từng động vào tiền của Hứa gia, chỉ dựa vào chút tiền học bổng sinh hoạt. Một cô gái nhỏ có thể làm được đến bước này, Hứa Hi Chi cũng bội phục, bởi vậy nếu thích hợp cậu cũng sẽ bảo vệ cô một chút.
Giữa Tô Đường với Hứa Hi Chi không có lời gì để nói, hơn nữa việc này suy ra đều là do Phương Nhạn mà ra. Nhưng Tô Đường cũng lười giải thích mấy thứ này, tùy tiện gật gật đầu, coi như nhận lời xin lỗi của cậu ta.
Nhưng Hứa Hi Chi rõ ràng không có ý định cứ như vậy, cậu ta lại lấy ra một tấm thẻ.
Tô Đường ngạc nhiên nhìn Hứa Hi Chi, sau đó liền cười. "Bạn học Hứa đây là thương hại tôi?"
Tô Đường nói như vậy, nhưng trong mắt lại không có tự ti, ngược lại càng giống như là đang trêu chọc.
Hứa Hi Chi đột nhiên cảm thấy cô quá đáng yêu, nhưng lại không hiểu vì sao lúc trước cô phải thu liễm quang mang*, đây rõ ràng chính là mặt trời nhỏ rực rỡ bắn ra bốn phía.
*Quang mang: ánh sáng tỏa ra bốn phía.
"Không có, không phải dì đã nói sao, tháng sau là lễ thành